Thập Niên 90: Sau Khi Phá Bỏ Di Dời, Cả Nhà Kim Nguyên Bảo Phất Nhanh!
Chương 11
Bên kia, mấy bà chị dâu cùng con gái, con rể cũng rối rít kêu than, khóc lóc kể khổ cuộc sống khó khăn cỡ nào: “Thịt cũng chẳng dám ăn, còn không kham nổi tiền học cho mấy đứa nhỏ!”
“Quần cũng thủng cả đít rồi, mấy đứa nhỏ cũng phải mượn quần nhau mặt mới dám ra đường!”
“Không có sính lễ, không có của hồi môn, đến vợ cũng chẳng cưới nổi cho con! Anh làm cậu mà trơ mắt nhìn được sao?”
Nguyên Bảo nhìn bác Cả và bác Ba đóng vai mặt đen, lại nhìn bác Hai và chú Năm diễn vai mặt trắng, còn các bác gái và các cô thì vừa khóc lóc vừa kể lể, đúng là vì khoản phí bồi thường theo đầu người này mà mất bao tâm huyết.
Hẳn là vì bọn họ cũng biết tình cảm của cha cô đối với người nhà bên nội cũng không sâu đậm gì. Trong nhà, đến cả con gái cũng được cho học hết cấp hai, nhưng Kim Lai Phú thì đến cả cấp hai cũng còn chưa tốt nghiệp. Ông ấy học lên đến lớp tám là bỏ học, đi làm công ở chợ đen để kiếm tiền ăn cơm. Thậm chí ngay cả tiền cưới vợ cũng là do ông ấy tự mình tích cóp suốt nhiều năm. Mặc dù cuối cùng cũng lừa được bác cả một phen, biến tướng mà lấy lại được số tiền này, nhưng mặt ngoài thì vẫn là ông ấy chịu thiệt thòi.
Nguyên Bảo không hề lo lắng cha mình sẽ bị thiệt chút nào. Trên đời này, người duy nhất có thể chiếm lời được của Kim Lai Phú chính là cô con gái Nguyên Bảo cô đây và vợ của ông ấy - Doanh Xán Như mà thôi. Còn những người khác ấy hả? Cứ mơ đi.
Quả nhiên, Kim Lai Phú uống một ngụm trà, trà vào miệng thì ấm áp nhưng lời ra khỏi miệng vì vô cùng lạnh lẽo: “Mấy người đừng có tiếp tục mơ tưởng đến chỗ nhà tôi nữa đi!”
Một đám thân thích đều không ngờ ông ấy lại nói trắng ra như vậy, Kim Lai Phú thật sự là một kẻ cứng đầu, miệng lưỡi cũng chẳng hề thua kém.
Kim Lai Phú đảo mắt, nghĩ đến khoản nợ tiền của mình, rồi lại nói tiếp: “Nhưng mà tôi có thể giúp đỡ giới thiệu mấy người với anh Báo. Ông ta có cách giúp mấy người chuyển hộ khẩu, nhưng mà sẽ lấy 80% tiền trà nước, tức là lấy tám vạn đồng mỗi người! Mấy người tự suy xét đi, nếu muốn thì nói với tôi!”
Ông cụ Kim tức đến mức nghẹn lời, không thốt nổi một câu. Thằng Tư này đúng là không dễ đối phó, ban đầu ông cụ còn định là ngoài phí đầu người thì sẽ vơ vét thêm hai căn nhà cho thằng Cả và thằng Năm nữa. Chuyện này không thành rồi thì thôi đi, thế mà thằng Tư còn vặt lông ngược lại của cả nhà ông cụ nữa, đòi giới thiệu bọn họ đến chỗ anh Báo cơ đấy. Sợ là giới thiệu mỗi người như vậy là thằng Tư kiếm được cả vạn đồng ấy chứ. Đừng tưởng là ông cụ già rồi thì không biết gì, Kim Lai Phú và anh Báo là anh em tốt bấy lâu nay cơ mà.
Ông cụ Kim bên này suy nghĩ trong hai ngày, cuối cùng chỉ có bác Hai đồng ý thôi. Bác Hai đã mang giấy chứng minh sổ hộ khẩu của một nhà năm người đến. Kim Lai Phú cũng không phàn nàn gì, ông ấy đã thương lượng với anh Báo xong cả rồi, cứ mỗi một người như vậy thì anh Báo cho ông ấy một vạn phí giới thiệu là được. Dù sao thì không dưng lại có tiền vào túi, cũng vừa lúc có thể dùng năm vạn này để trả số nợ mà trong nhà còn thiếu.
Mặc dù bác Hai Kim Lai Hữu chỉ là phó chủ nhiệm hậu cần của mỏ than, nhưng bác ta cũng có nghe qua tên tuổi của anh Báo. Lúc trước, ở cái thời kỳ đó mà anh Báo dám mở chợ đen để làm ăn buôn bán thì rõ ràng không phải là người dễ đối phó rồi. Có thể thu được mười vạn là đã không dễ dàng rồi. Mà chuyện này phỏng chừng cũng là vì nể mặt mũi của Lai Phú, nếu không thì tiền trong sổ tiết kiệm của người ta, người ta không cho bác ta thì bác ta làm gì được nào.