Một thôn chưa đầy trăm hộ, tổng cộng chỉ hai ba trăm nhân khẩu, vậy mà cũng có kẻ muốn tranh đoạt hương hỏa ư?
Biến cố bất ngờ này khiến Thư Dương thoáng bối rối.
Cậu nghĩ rằng việc nhìn thấy tia sáng đỏ đêm qua là do bản thân có chút năng lực đặc biệt, nhưng cũng không loại trừ khả năng đó là điềm báo của vị Tướng Quân kia hiển linh.
Là kẻ từng bị thế giới cũ vùi dập thảm thương, cậu thấu hiểu cuộc sống vốn chẳng dễ dàng gì, nên cũng chẳng hề mang cái tư tưởng ngông cuồng rằng chỉ cần xuyên qua là có thể chèn ép dân bản địa.
Vậy nên trong thời gian ngắn, cậu chưa nghĩ đến chuyện đổi nghề. Trước cứ dựa vào thân phận miếu chúc để ăn nhờ ở đậu một thời gian, rồi tính kế lâu dài sau.
Chuyện nữ quỷ cùng tượng thần dị động tối qua khiến cậu nhận ra thế giới này khác xa với thế giới trước kia.
Cũng vì thế mà suy nghĩ của cậu dần thay đổi.
Giờ vừa xuống núi đã đυ.ng phải chuyện có kẻ dám cướp địa bàn của thần minh, cậu không khỏi nghi ngờ liệu suy nghĩ của mình có phải quá nguy hiểm hay không.
Hay là cứ theo kế hoạch ban đầu, đợi quen thuộc phong thổ rồi tìm đường lên phủ thành làm một thư sinh chép sách để sống qua ngày nhỉ?
Thư Dương còn đang chần chừ thì cánh cửa gỗ mỏng kẽo kẹt mở ra.
Ngước mắt nhìn lên, một thiếu niên thanh tú vận đồ tang xuất hiện, trông khoảng mười ba, mười bốn tuổi, vành mắt hoe đỏ.
Là cháu trai của Tả lão đầu, Tả Tư Viễn.
"Dương ca ca đến rồi, mời vào trong."
Chủ nhà đã lên tiếng, Thư Dương cũng không tiện rời đi nữa.
Cậu đành bắt chước dáng vẻ trong ký ức, thở dài một tiếng, vỗ vai Tả Tư Viễn rồi bước vào trong viện.
Trong sân có ba gian phòng chính cùng hai gian phòng bên, đều lợp tranh vách đất. Một gian bếp thấp bé cạnh đó có mái che, bên dưới chất đầy củi khô. Góc sân là một mảnh vườn nhỏ chừng mười mét vuông, các loại rau quả bên trong đều héo rũ.
Chuồng gia súc và chuồng gà trống trơn, mùi hôi vẫn còn, có lẽ vừa mới bán đi không bao lâu.
Sân nhà rộng lớn, mọi thứ được sắp xếp chật kín, quả không hổ là hộ gia đình có tiếng trong thôn.
Nhưng nhìn quanh một lượt, những tài sản này e rằng cũng không đáng bao nhiêu.
Trong phòng chính đặt một cỗ quan tài đơn sơ, một bà lão cùng một phụ nhân trẻ tuổi đang quỳ đó, khe khẽ khóc thút thít. Một chiếc bàn ăn nhỏ được dùng làm bàn thờ, trên đó thắp một ngọn đèn dầu, đặt thêm mấy đĩa rau quả cúng tế.
Thấy Thư Dương đến, hai người vội đứng dậy ra sân hành lễ.
Tuy thôn Tả gia trang thờ phụng miếu Tướng Quân, miếu chúc cũng dùng lương thực của thôn trang mà sống, nhưng thân phận miếu chúc lại đại diện cho Tướng Quân, đại diện cho thần minh.
Chỉ cần họ còn tin vào Tướng Quân, họ sẽ không dám khinh nhờn.
"Lão nhân gia mau đứng dậy, ta chẳng qua chỉ là một cô nhi được thôn cưu mang, dù có gánh chức miếu chúc thì vẫn là hậu bối, người không cần đa lễ."
Thư Dương đỡ lấy bà lão, còn con dâu của bà ấy thì để Tả Tư Viễn dìu.
Mọi người chậm rãi dìu nhau vào nhà.
"Không biết trong nhà đã xảy ra chuyện gì? Lần trước ta đến, Tả thúc vẫn còn khỏe mạnh, Tả đại gia cũng còn cường tráng, sao lại..."
Cậu vừa mở lời, nước mắt bà lão đã không kìm được mà tuôn rơi.
"Đây cũng là tai họa từ trên trời giáng xuống... Bảy ngày trước, thượng nguồn sông Tiểu Tây có cây gãy đổ xuống lòng sông, khiến thuyền bè qua lại không thể ghé vào buôn bán lương thực.
Dân trong thôn trang tổ chức người dọn dẹp lòng suối, chẳng ngờ lúc kéo cây, đất đá trên sườn núi lỏng lẻo, cả đất lẫn gỗ trượt xuống đè trúng nhiều người. Ông nhà ta bị thương nặng, đưa về uống thuốc mấy hôm rồi đi mất..."
Vừa kể, người nhà lại nức nở khóc ròng.
Làm rõ nguyên nhân cái chết của Tả lão đầu, Thư Dương lại không chắc đây là thiên tai hay nhân họa.
Nghĩ đến biểu hiện khác thường của thôn dân lúc nãy, cậu tiếp tục truy hỏi.
Nếu những người đó vì tai nạn bất ngờ mà oán trách thần minh không phù hộ, thì cũng có thể hiểu được. Nhưng nếu là vì nguyên nhân khác, e rằng...