Tôi Yêu Cậu, Tôi Giả Vờ Đấy!

Chương 10

Cậu vừa định đứng lên, định hỏi xem có bạn học nào muốn ăn không, thì một bóng dáng cao lớn phủ xuống. Tô Ngộ nghiêng mắt, phát hiện Bùi Thanh Việt không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh mình, cúi xuống nhìn cậu.

Bùi Thanh Việt dáng người cao lớn, đứng như vậy khiến ánh sáng bên cậu bị che đi một nửa. Mặc dù gương mặt hắn tuấn tú, nhưng bởi vì không có biểu cảm gì nên nhìn từ góc độ thấp lại vừa lạnh lùng vừa đáng sợ.

Tô Ngộ giật mình, lắp bắp hỏi: “Làm… làm gì vậy?”

“Bữa sáng, đưa đây.”

Không phải chứ? Tiểu bá vương sao lại thay đổi thất thường như thế này?

Tô Ngộ không dám nói gì, cũng không dám hỏi. Ngây người một chút, sau đó vội vàng đưa hộp sủi cảo cho hắn.

Bùi Thanh Việt đưa tay nhận lấy, ánh mắt thoáng dừng lại ở cái mũi vẫn còn hơi đỏ của cậu, sau đó xoay người mang bữa sáng ra ngoài.

Phó Sanh và Lộ Hồi đứng gần cửa, nhìn nhau, trên mặt đều lộ vẻ khϊếp sợ.

“Lão, lão đại, ngài… ngài…”

“Ồn ào cái gì? Hai người các cậu bớt mồm miệng đi. Làm cái bộ dạng thấy quỷ này cho ai xem?” Bùi Thanh Việt liếc hai người một cái đầy ghét bỏ.

Cách đó không xa, Thẩm Quan Nam ôm một tập tài liệu đi ngang qua. Hắn đã nhìn thấy toàn bộ từ đầu đến cuối, ánh mắt dừng trên gương mặt của Tô Ngộ, sau đó chuyển sang hộp bữa sáng, cuối cùng dừng chắc chắn trên gương mặt của Bùi Thanh Việt.

Khuôn mặt trước giờ luôn lạnh nhạt của hắn thoáng hiện một chút quái dị.

Chẳng lẽ đây là chiêu mới của lạt mềm buộc chặt?

Cả ngày không có việc gì đặc biệt xảy ra. Đến chiều, tiếng chuông tan học vang lên.

Tô Ngộ duỗi người, liếc nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh mình, rồi nhún vai.

Thật ra, làm bạn cùng bàn với tiểu bá vương cũng không đáng sợ như tưởng tượng. Buổi sáng hắn ngủ suốt một buổi, không động đậy lấy một chút.

Giữa trưa không thấy ai, buổi chiều cũng chẳng thấy người nào.

Tô Ngộ một mình chiếm cứ chỗ ngồi tốt như vậy, nghĩ đến thôi cũng thấy sảng khoái.

Cậu thu dọn đồ đạc, đeo cặp sách ra khỏi lớp. Ở cửa, Bạch Nghiên Thư đang chờ.

“Tô Ngộ, hôm nay chúng ta còn đi xem trận bóng không?”

“Không đi, mình muốn đi thư viện.”

“Được thôi, cùng nhau đi. Mình đi xem trận bóng, còn cậu đi thư viện, tiện đường mà.”

“Được.”

Hai người đi chung một đoạn, rồi chia tay nhau trước cửa thư viện.

Tô Ngộ vào thư viện mượn một quyển sách, ngồi trong góc yên tĩnh đọc.

Cậu không hiểu biết nhiều về thế giới này, nên mục tiêu hàng đầu là thông qua sách vở để hiểu thêm về nó.

Thế giới này không có tu tiên, không có linh lực, không có luyện đan sư.

Nhưng lại có cơ giáp, có tàu vũ trụ, có các loại phi thuyền, có tinh thần lực, và có cả dược tề sư.

Tô Ngộ đọc nhanh như gió, nhưng hơn mười phút trôi qua, cậu vẫn chưa lật trang.

Ánh mắt cậu dừng lại ở ba chữ dược tề sư, chăm chú đọc phần giới thiệu và nhiệm vụ của nghề này.

Cậu chợt nhận ra, dược tề sư thực ra không khác gì luyện đan sư là mấy.

Mặc dù phương thức tinh chế, quá trình tạo ra, công cụ sử dụng hay hình thái của dược tề đều khác, nhưng kết quả cuối cùng thì giống nhau—đều là luyện dược.

Nhìn chằm chằm vào trang sách, cuối cùng cậu cũng cảm thấy yên tâm, như thể một tảng đá lớn vừa rơi khỏi ngực.

Được rồi, tương lai không phải mờ mịt nữa. Công việc cũ có thể tiếp tục làm lại.

Định sẵn một mục tiêu nhỏ—ví dụ như trở thành đại luyện dược sư trong vòng 2 năm?!

Nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa. Cậu kẹp thẻ đánh dấu vào sách, trả sách rồi đeo cặp sách chuẩn bị về nhà.

Ra khỏi thư viện, đi được một đoạn ngắn, cậu mơ hồ nghe thấy tiếng chó sủa yếu ớt, nhỏ nhưng mỏng manh.

Tô Ngộ nhìn xung quanh. Xung quanh chẳng có ai, sao lại có tiếng chó sủa?

Cậu định tiếp tục đi, nhưng tiếng sủa yếu ớt ấy lại vang lên, như gọi vào tai cậu.

Tô Ngộ đặt cặp sách xuống, nghiêm túc lắng nghe, rồi lần theo âm thanh mà tìm.

Quả nhiên, dưới nắp cống thoát nước bị hỏng và phủ đầy cành khô, cậu nhìn thấy một con chó nhỏ, lông xám xịt.

Tô Ngộ đoán, chắc là chó hoang gần đây vô tình rơi vào nắp cống bị hỏng.

Con chó nhỏ bằng hai bàn tay, lông bết lại, dính đầy cành khô và lá rụng. Nhìn qua, cả con chó trông như một mớ hỗn độn.

Thấy có người đến, chú chó vốn đang kêu yếu ớt bỗng kêu lớn hơn, ngẩng đầu nhìn lên. Trong đôi mắt đen nhánh hiện lên tia hy vọng.