Nụ cười trên khóe môi cậu ta thoáng chốc cứng lại. Tô Ngộ này, chiêu "lạt mềm buộc chặt" diễn có phải quá thật rồi không?
“Cậu đi nhanh thế làm gì?” Bạch Nghiên Thư ngơ ngác hỏi.
“Không phải đi xem trận bóng sao? Đi nhanh lên. Nếu đến muộn, chỉ còn phần cuối thì không hay nữa.”
“Cũng đúng.” Bạch Nghiên Thư cảm thấy lời cậu nói có lý, bèn bước nhanh hơn.
Hai người vừa đến, trận bóng vẫn chưa bắt đầu.
Vì tới sớm, sân bóng vẫn còn khá nhiều chỗ trống.
Bạch Nghiên Thư kéo Tô Ngộ chọn một chỗ ngồi đẹp. Chỉ vài phút sau, sân bóng vốn còn lác đác người đã chật kín.
Xem ra, bất kể thời đại nào, những môn thể thao đòi hỏi sức mạnh và kỹ thuật như thế này luôn được yêu thích.
Âm thanh quả bóng chạm đất vang lên rõ ràng trong tai, hai đội cầu thủ cao lớn lần lượt bước vào sân.
Nhìn những người vừa vào, Tô Ngộ nhanh chóng nhận ra một vài gương mặt quen thuộc. Hàng ghế trước cậu, hai người ngồi cùng bàn là... À, một người tên Lộ Hồi, người kia là Phó Sanh.
Ồ! Bùi Thanh Việt cũng ở trong đội.
Trận bóng nhanh chóng bắt đầu. Sau khi xem được một lúc, Tô Ngộ phát hiện cách chơi ở đây không khác gì so với thời đại của cậu. Dù là hai thời đại khác nhau, những môn thể thao đậm chất nhiệt huyết này vẫn có sức cuốn hút khó cưỡng, khiến cậu không nhịn được mà hứng thú hẳn lên, mắt dán chặt vào trận đấu.
Bùi Thanh Việt nổi bật trong đội bóng. Không chỉ sở hữu thân hình và gương mặt vượt trội, kỹ thuật chơi bóng của cậu ta cũng rất điêu luyện. Những cú ném bóng của Bùi Thanh Việt gần như chính xác tuyệt đối, từng động tác linh hoạt đều khiến người xem mãn nhãn.
Tô Ngộ không nhịn được vỗ tay tán thưởng, lòng trầm trồ không ngớt, đến mức tay cậu vỗ đỏ cả lên. Quả thật, cậu ta đúng là "A" trong mọi khía cạnh.
Bạch Nghiên Thư ngẩn người, ánh mắt trở nên suy tư khi nhìn Tô Ngộ.
Khi Tô Ngộ tỏ tình với Bùi Thanh Việt vào buổi trưa, Bạch Nghiên Thư đã tình cờ có mặt và chứng kiến toàn bộ. Buổi chiều, khi Tô Ngộ chuyển vào lớp và trở thành bạn cùng bàn với Bùi Thanh Việt, cậu ta cũng thấy tất cả.
Bây giờ, khi nhìn ánh mắt của Tô Ngộ luôn dán chặt vào người Bùi Thanh Việt trên sân, Bạch Nghiên Thư hoàn toàn chắc chắn: Người bạn mới của mình đang theo đuổi giáo bá.
Tê! Quả nhiên là bạn mình, dám theo đuổi giáo bá, đúng là gan to bằng trời!
Một hiệp đấu kết thúc, đến giờ nghỉ giữa trận, Tô Ngộ xoa xoa tay đỏ lên vì vỗ quá nhiều. Cậu liền thấy Bạch Nghiên Thư lấy từ ba lô ra một chai nước và đưa cho mình.
“Cho tôi uống à?” Tô Ngộ ngạc nhiên: “Tôi không khát.”
“Không phải cho cậu, là để cậu đưa cho cậu ta.” Không phải cậu thích người ta sao? Theo đuổi thì phải có dáng vẻ của người đang theo đuổi chứ! Bạch Nghiên Thư cảm thấy mình đúng là người bạn không thể tốt hơn.
Tô Ngộ còn chưa hiểu rõ ý của Bạch Nghiên Thư thì đã bị cậu ta đẩy vào lối đi nhỏ. Nhìn lại phía sau, cậu thấy rất nhiều người cũng đang cầm nước chuẩn bị đưa cho các cầu thủ nghỉ giải lao.
Vì đứng ở phía trước, phía sau lại có nhiều người chen lấn, Tô Ngộ bị đẩy thẳng lên sân. Thời đại nào cũng vậy, fanboy và fangirl đều giống nhau. Vì muốn cầu thủ mình thích uống nước của mình, họ chen lấn nhau trên lối đi hẹp. Phía sau, mọi người còn bắt đầu chạy.
Tô Ngộ bị chen lấn, bước chân lảo đảo. Có ai đó vô tình giẫm lên chân cậu. Thật ra cũng không đau lắm, nhưng cơ thể này được nuông chiều quá mức, vừa bị giẫm nhẹ một chút, mũi đã thấy cay, khóe mắt cũng đỏ lên.
Cảnh tượng cậu bị dẫm lên chân không ai để ý, nhưng đôi mắt đỏ hoe đáng thương của cậu thì bị một người nhìn thấy.
Lộ Hồi dùng khuỷu tay huých vào Bùi Thanh Việt đang uống dở nửa chai nước: “Lão đại, cậu nhìn xem.”
Bùi Thanh Việt không buồn ngẩng mắt: “Nhìn gì?”
“Bạn cùng bàn mới của cậu sắp khóc kìa.”
Lúc này, ánh mắt của Bùi Thanh Việt mới dừng lại trên người Tô Ngộ đang đứng lẻ loi bên ngoài sân bóng.
Beta xinh đẹp cầm một chai nước, đứng đó với đôi mắt đỏ hoe. Trong mắt cậu dường như đọng một lớp hơi nước mỏng, đầu hơi cúi xuống, vẻ ngoài vừa đáng thương vừa hút mắt. Hình ảnh này hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ rạng rỡ, tươi sáng của cậu trong lớp học. Nhưng cả hai hình ảnh đều sinh động, đều sống động, đều thu hút ánh nhìn.
Phó Sanh nhìn thấy liền tiến đến hỏi: “Cậu ta làm gì thế?”