Tô Ngộ vừa xuyên tới đúng cảnh này, tỉnh táo lại, cậu quyết tâm bảo toàn mạng sống và tránh rắc rối về sau.
Cậu lập tức đổi hướng, dứt khoát đưa hoa hồng cho Bùi Thanh Việt, miệng nói không suy nghĩ: “Cậu muốn biết sao? Tôi muốn… tặng hoa cho cậu! Tôi… thích cậu!”
Bùi Thanh Việt: ???
Sự chuyển biến bất ngờ này khiến giáo bá nổi danh lạnh lùng cũng phải khựng lại. Nhìn bó hoa rực rỡ trong tay mình, cậu ta ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp hơi hoang mang.
Một lúc sau, Bùi Thanh Việt hừ lạnh, ném hoa trở lại vào tay Tô Ngộ, mắng: “Đồ điên!” Rồi quay người bỏ đi với gương mặt đen thui.
Chờ cậu ta đi xa, Omega đứng bên cạnh mới chớp mắt, hỏi nhỏ: “Tô Ngộ, vừa rồi cậu định làm gì vậy?”
"Không, không có gì đâu." Tô Ngộ lắc đầu, giơ bó hoa hồng bị Bùi Thanh Việt ném trả lại:
"Chỉ là có chút rác muốn vứt đi, nên hỏi cậu xem thùng rác ở đâu thôi?"
"Ở đằng kia." Omega ngẩn người một chút, chỉ tay về một hướng rồi quay người rời đi.
Tô Ngộ ném bó hoa hồng xong, quay trở lại, ngước nhìn lên tầng hai. Đám người tụ tập xem náo nhiệt vẫn đang cười đùa nhìn xuống. Trong số đó, chắc chắn có vị hôn phu của nguyên chủ, Thẩm Quan Nam.
Trong truyện gốc có viết:"Thẩm Quan Nam bị bạn thân kéo đứng ở lan can phía trước, khóe môi nhếch lên nhìn màn kịch dưới lầu, như thể đang xem một trò chơi chẳng liên quan gì đến mình."
"Cậu ta biết rõ tất cả. Cậu ta hiểu đây chỉ là trò trẻ con mà Tô Ngộ bày ra để chọc tức mình. Không ai hiểu Tô Ngộ hơn cậu ta, nhưng cũng không ai thờ ơ với Tô Ngộ như cậu ta. Được yêu thương, cậu ta chẳng bao giờ sợ hãi. Dù Tô Ngộ có giận dỗi đến đâu, chỉ cần cậu ta ngoắc tay, Tô Ngộ cũng sẽ vứt hết tự trọng mà chạy lại."
Tô Ngộ ngước mắt nhìn thoáng qua, ánh mắt nhanh chóng dừng lại ở Thẩm Quan Nam, người có tướng mạo xuất chúng. Trong đám đông, cậu ta nổi bật như hạc giữa bầy gà.
Thẩm Quan Nam rõ ràng cũng đang nhìn xuống, khóe môi nhếch một nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, ánh mắt đầy vẻ thâm tình nhưng lại lạnh lùng vô cảm.
Chạm phải ánh mắt đó, Tô Ngộ không hề do dự, giơ ngón giữa về phía cậu ta, sau đó quay người bước đi.
Vừa về đến lớp, một bạn học đã thông báo:"Thầy vừa tìm cậu đấy, bảo cậu lên văn phòng gặp thầy."
Tô Ngộ khựng lại. Cậu biết rõ cốt truyện. Nguyên chủ đã bám riết lấy thầy để được chuyển vào lớp của Thẩm Quan Nam. Vì chuyện này, cậu ta đã quấy rầy thầy rất nhiều lần.
Hôm nay, thầy gọi cậu lên, chắc hẳn là để báo tin đã đồng ý.
Dù không hứng thú với việc học chung lớp với Thẩm Quan Nam, nhưng nếu không chuyển, cậu sẽ khó mà giải thích với thầy vì những lần quấy rầy trước đây. Thôi thì cứ chuyển cho xong chuyện.
Tuy nhiên, cậu không muốn trở thành một "liếʍ cẩu", không muốn tiếp tục dây dưa với Thẩm Quan Nam. Tốt nhất là tránh xa cậu ta càng xa càng tốt. Vì vậy, Tô Ngộ quyết định chọn lớp ở xa nhất có thể.
Sau khi thầy đồng ý, Tô Ngộ quay lại thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Lầu hai, chuông vào lớp vừa vang lên, nhóm bạn của Thẩm Quan Nam vây quanh cậu ta đi vào. Một người trong nhóm hỏi:"Vừa nãy, động tác giơ ngón giữa của Tô Ngộ là ý gì vậy?"
Người khác trả lời:"Cầu hòa rồi! Bình thường ít nhất phải giận hai ngày, hôm nay chưa đến hai giờ đã đi làm hòa, nhanh thật!"
"Nghe nói cậu ta đã quấy rầy thầy giáo mãi để được chuyển vào lớp mình. Vừa nãy nghe tin thầy đồng ý, chắc không lâu nữa là Tô Ngộ sẽ chuyển đến."
Mấy người còn đang nói dở thì thấy Tô Ngộ ôm một chồng sách lớn, chậm rãi bước tới.
"Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới ngay!"
"Cậu ta đến thật kìa!"
"Xem ra sau này mỗi ngày, ba năm liền, cậu sẽ bị cậu ta quấn lấy thôi!"
Thẩm Quan Nam, vốn đang lơ đãng nghe, nhìn thấy Tô Ngộ từ xa bước lại gần. Cậu khẽ nhếch môi, thái độ không quan tâm:"Cũng hơi phiền, nhưng không sao, quen rồi."
"Trước kia không cùng lớp, tan học cậu ta đã tìm đến quấn lấy cậu. Bây giờ chung lớp, không chừng còn dính lấy cậu nhiều hơn!"
"Ha ha, đúng là vậy mà!"
Khi đám bạn còn đang cười, Tô Ngộ ôm chồng sách bước qua hành lang, đi xa dần rồi biến mất. Cậu không hề dừng lại, cũng không liếc mắt nhìn về phía Thẩm Quan Nam dù chỉ một lần.
Tiếng cười trong nhóm bạn đột ngột ngừng lại. Nụ cười trên môi mọi người cứng đơ.