Ô Đỏ Và Mặt Nạ Vàng

Chương 4: “Nó không xem ngôn tình.”

*Tác phẩm này là sản phẩm của trí tượng tượng, không liên quan đến sự kiện hay một nhân vật sự việc thực tế nào.*

—————————————————————-

Trường đại học MRt là trường đại học quốc tế hàng đầu ở Sài Gòn, vì với mức học phí đắt đỏ, cơ sở vật chất hiện đại, mà còn yêu cầu học vấn với sinh viên cực kì cao, sinh viên ở đây phải thành thạo ít nhất 1 ngôn ngữ ngoại trừ tiếng mẹ đẻ. Đa phần sinh viên theo học tại đây đều là cậu ấm cô chiêu từ những gia đình có tiếng.

Phan Kiệt sinh viên ngành quản trị kinh doanh năm 3 đang nằm dài trên băng ghế ở sân trường, trong miệng ngậm một cây cỏ dáng vẻ hết sức là ngốc: “Tuấn Minh, mày có gọi cho anh Quân được không vậy?”

Tuấn Minh sinh viên ngành quản trị kinh doanh năm 3 bạn của Phan Kiệt, mặt liệt, gương mặt của hắn hầu như không có nhiều hơn 3 biểu cảm, đang chăm chú vào cái laptop: “Không.”

Phan Kiệt bật dậy, vứt cọng cỏ trong miệng xuống đất, giọng hắn cao vυ't: “Trời ơi, tao không gọi được mày không gọi được, mày nghĩ có khi nào nó bỏ trốn không?”

“Để làm gì?”

“Thì tại nó không muốn tới buổi sinh nhật tối nay chứ còn gì!”

Tuấn Minh mặt vẫn giữ nguyên 1 biểu cảm, mắt vẫn không rời máy tính: “Tao cũng không muốn đi.”

“Ê ê bạn bè đừng có chơi chó vậy, tụi bây đã hứa với tao rồi còn gì, nếu tụi bây không đi sao tao đi được chứ, tao thật sự muốn đi mà.”

Tuấn Minh liếc mắt nhìn gương mặt mếu máo của Phan Kiệt xong lại liếc về máy tính ngay: “Đừng có mếu, gớm quá.”

Phan Kiệt ôm lấy cánh tay của Tiến Minh lắc lắc: “Thì đó, nên là tụi bây phải đi với tao nếu không muốn thấy cái mặt thấy gớm này của tao, tối nay Tuyết Thanh cũng sẽ đến, nên tao nhất định phải đến.”

Tuấn Minh bị lắc đến chóng mặt tay vẫn không rời bàn phím máy tính, nhưng vẫn miễn cưỡng mở miệng trả lời: “Sao mày chắc?”

Phan Kiệt buông tay Tuấn Minh ra, nhảy hẳn lên bàn ngồi đối mặt với Tuấn Minh sẵn tiện vươn tay đậy laptop của hắn lại luôn: “Mày tối ngày chỉ biết cắm mặt vô học, những chuyện như này quan tâm một chút cũng đâu chết ai. Tao nói mày nghe, hôm nay là sinh nhật của Khả An, Tuyết Thanh là bạn thân của Khả An đương nhiên chắc chắn có mặt.”

Tuấn Minh thở dài: “Thì có liên quan gì tao với Đỗ Quân?” - Vừa nói hắn vừa gạt tay đang chống trên laptop của Phan Kiệt ra hòng muốn mở máy lên tiếp tục bài tập còn đang dang dở, nhưng bị Phan Kiệt chặn lại tiếp, hắn thì thầm: “Thì Dương Khả An yêu thầm Trần Đỗ Quân của chúng ta đó đồ ngu à!”- Xong thổi vào tai hắn.

Giờ mới thấy được chút biểu cảm trên gương mặt liệt của Tuấn Minh, hắn rùng mình nhăn mặt đẩy Phan Kiệt ra lộ vẻ đầy khinh bỉ: “Biến coi gớm vãi, thì liên quan đéo gì tao.”

“Mà không có mày thì Trương Đỗ Quân đéo có mặt chứ còn gì!” - Bị đẩy ra xém té sấp mặt hắn lồm cồm ngồi dậy lại trở về nằm dài trên băng ghế thở dài chán nản.

Vốn dĩ Tuấn Minh và Trương Đỗ Quân đã từ chối tham gia bữa tiệc này ngay từ khi được mời, vì không thân thiết, nói chuyện cũng chưa được quá 3 câu chỉ là mối quan hệ bạn cùng lớp. Nhưng Phan Kiệt cứ theo lèm bèm, năn nỉ khóc lóc ỉ ôi, còn dùng tiền và đồ ăn hối lộ, Tuấn Minh cũng đâu có thèm mấy thứ này chỉ là Tuấn Minh sợ phiền và dai, trùng hợp Phan Kiệt lại có đủ cả hai!

Nên cứ vậy trong 1 lần cảm thấy quá phiền, Tuấn Minh đã gật đầu đồng ý.

Tuấn Minh và Đỗ Quân là bạn thân từ hồi cấp 1, thân đến mức thỉnh thoảng hai người còn bị đồn là chơi gay với nhau, nên chỉ cần Tuấn Minh đồng ý, thì Trương Đỗ Quân cũng đồng ý, vậy là cả hai rơi vào tròng của Phan Kiệt.

Giờ nghĩ lại Tuấn Minh hối hận hết sức! Biết vậy lúc đó cố gắng nghe tên này lèm bèm thêm chút coi như ruồi muỗi vo ve cạnh lỗ tai thì đâu có cớ sự này, hắn cực ghét mấy nơi đông người và tiệc tùng, nơi tổ chức sinh nhật lại là một quán rượu ở một khu phố sầm uất.

Tuấn Minh đập mạnh đầu xuống bàn khiến Phan Kiệt giật thót người, cùng lúc điện thoại Tuấn Minh rung lên, màn hình hiển thị tên “Trương Đỗ Quân.”

Phan Kiệt nghĩ thầm: “Đm cái tên xã giao hết sức, phải bạn chí cốt thiệt không vậy?” - Nhưng ngoài miệng thì: “Đỗ Quân đại ca gọi kìa nghe đi nghe nhanh đi mày.”

Tuấn Minh bắt máy giọng nam trầm thấp từ đầu dây bên kia truyền đến: “Mày còn ở trường không?”

Phan Kiệt dí sát lỗ tai vào điện thoại của Tuấn Minh, thầm cảm thán lại khóc thầm: “Đã đẹp trai giọng còn hay vcl, đm sao ông trời bất công.”

Tuấn Minh: “Còn.”

“Lúc nãy hẹn mấy giờ?”

Phan Kiệt chịu hết nổi, cướp điện thoại từ tay của Tuấn Minh hét vào điện thoại, cũng không phải là hét chỉ là tông giọng người này lúc nào cũng ở thanh Sol, nên gọi là hét cũng không sai: “20h30! 20h30! 20h30! thằng chó tao còn tưởng mày bùng kèo rồi phải giữ Tuấn Minh ở trường nãy giờ làm con tin, sao không nghe điện thoại của tao, hả?”

“Mới chuyển nhà nên hơi bận, hỏi Minh giúp tao có muốn tao đón không?”

“Sao không hỏi tao? Tao muốn, anh Minh cũng muốn.”

Trương Đỗ Quân đau tai hết sức phải nhấc điện thoại cách tai 1 khoảng, rồi miễn cưỡng trả lời: “Vậy bây giờ tao đến trường đón 2 bọn mày qua nhà tao, rồi tối cùng đi được không?”

Tuấn Minh cướp lại điện thoại từ tay Phan Kiệt, bấm tắt chế độ loa ngoài: “Được, đang bên ngoài thư viện toà C.”

Trương Đỗ Quân: “Ok 10 phút.”

“Sao nó chuyển nhà lắm vậy? Tao nhớ mới chuyển mấy tháng trước mà.” - Phan Kiệt không giấu nổi tò mò.

“Chuyện riêng.” - Tuấn Minh đáp.

“…” - Phan Kiệt.

“…” - Tuấn Minh.

“Ê, nhưng mà mày nghĩ anh Quân của chúng ta và Dương Khả An có khả năng thành đôi không?”

“Không!”

“Tại sao?”

“100%!”

“Má nó mày nói nhiều thêm mấy chữ coi, tò mò vãi, đừng nói là tới giờ vẫn tìm kiếm “Chị gái mặt nạn vàng” đó nha.

“Chuyện riêng!”

“Cũng 2 năm rồi còn gì, buổi đấu giá chỉ có hơn ngàn khách, nếu có duyên thì phải tìm ra từ sớm rồi, như này chỉ có là có duyên không phận thôi. Anh Minh sao anh không khuyên anh Quân từ bỏ đi, gái xinh trước mặt không nhìn, đi tìm người còn không biết mặt làm gì chứ.”

“Không khuyên, chuyện riêng!”

“Nhưng mà cũng đâu phải tình nghĩa sâu đậm gì, tới giờ cũng nên sớm bỏ cuộc đi thôi, tao thấy anh Quân chúng ta lậm phim ngôn tình quá rồi.”

“Nó không xem ngôn tình.”

“Nếu vậy..” - Tuấn Minh mệt lắm rồi, từ nãy đến giờ chỉ có 1 hàng chữ đọc mãi không hiểu vì Phan Kiệt chứ lãi nhãi bên tai, hắn đưa tay túm 2 cánh môi của Phan Kiệt lại rồi gằn giọng: “Mày, im lặng hoặc là đéo có tiệc tùng gì!”

Phan Kiệt bị túm cánh môi, không mở miệng được chỉ biết gật đầu lia lịa, Tuấn Minh thấy vậy mới buông tay.

Trong khoảnh không gian im lặng, Phan Kiệt mới có thời gian suy nghĩ, Phan Kiệt lúc nãy quá phấn khích khi nghe được Trương Đỗ Quân đón nên không kịp suy nghĩ, sáng nay vì spam cuộc gọi cho Truong Đỗ Quân không được lo lắng sẽ bị bùng kèo nên hắn tính toán sẽ giữ Tuấn Minh làm con tin, nhưng Tuấn Minh thì ở đâu được tên đẹp trai chăm chỉ này ngày nghỉ chỉ có mài mặt ở thư viện để học hành, hắn cắm đầu bắt taxi 1 mạch tới trường rồi bám dính Tuấn Minh đến giờ này mà không nhận ra, sáng giờ hắn chưa tắm, quần áo trên người chỉ vỏn vẹn cái áo khoác zip hoodie, quần short jeans và đôi dép đúc, hắn lại hét toáng lên: “Không không không được mày ơi, tao không đi cùng được, tao sẽ qua thẳng quán sau, mày nói anh Quân giúp tao, bây giờ tao phải đi về biến hình mới được, sao mà mang cái bộ dạng này đi gặp Tuyết Thanh được, còn phải mua quà nữa chứ, vcl vcl vcl!!”

Tiến Minh không thèm để ý.

Phan Kiệt: “Còn mày thì sao, sáng giờ mày chai mặt ở đây còn gì mày không về thay đồ hay sao?” - Nói đoạn hắn đưa mắt nhìn người trước mặt đang nghiêm túc tập trung vào máy tính, tư thế ngồi rất đẹp lưng và cổ thẳng tắp, mái tóc vuốt ít gel gọn gàng, mặc mỗi chiếc áo sơ mi sọc và quần tây nhưng vẫn nổi bần bật một góc sân trường. - “Thôi được rồi, mày không cần phải làm gì cả cái lũ đẹp mã chết tiệt, tao đi đây.”