Ô Đỏ Và Mặt Nạ Vàng

Chương 1: “Liệu mình có được phép hạnh phúc như thế này không?”

*Tác phẩm này là sản phẩm của trí tượng tượng, không liên quan đến sự kiện hay một nhân vật sự việc thực tế nào.*

—————————————————————-

Sau hơn 6 năm rời đi, Vương Nhã Di lần đầu đặt chân về Việt Nam. Cái nóng giữa tháng 8 phả từng hơi vào mặt, không khí của đất mẹ len lỏi qua từng kẽ tay theo những cơn gió ít ỏi trong cái tiết trời hanh khô. Vương Nhã Di hít lấy hít để, cô muốn lấp đầy phổi mình bằng cái không khí quê nhà này.

Đột nhiên một nắm tay không mạnh không nhẹ ký vào đầu cô, thừa biết nắm tay này thuộc về ai, Vương Nhã Di không tức giận cũng không ngạc nhiên, cỗ xoay đầu: “Con mới ngồi máy bay 20 mấy tiếng đó chú.”

“Trời ơi nhóc con đi biền biệt mấy năm lại lớn hơn mấy phân rồi hả, để chú coi có móp méo miếng thịt nào không?” - Vừa nói ông vừa xoay Vương Nhã Di 2,3 vòng xoay tới xoay lui, tự đánh giá, xong tự rơm rớm nước mắt không nói được gì nữa.

Lý Phong là tài xế của Vương Tuấn Kiệt - ba của Vương Nhã Di, cũng là chủ tịch hiện tại của SK Group tập đoàn đa ngành lớn nhất Việt Nam, ông làm tài xế thân cận của Vương Tuấn Kiệt cũng gần 30 năm, mọi người đều đã sớm xem ông là 1 thành viên trong gia đình.

Vương Tuấn Kiệt không phải ba đẻ của Vương Nhã Di, ông nhận nuôi Vương Nhã Di năm cô 13 tuổi đổi tên từ Ngô Trần Nhã Di thành Vương Nhã Di và xem cô như con ruột của mình, chớp mắt một cái, đã 16 năm trôi qua.

“Chắc con cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi tí đi, tới nhà chú gọi con dậy.”

“Dạ.”

Lý Phong liếc nhìn gương mặt mệt mỏi của Vương Nhã Di qua chiếc gương chiếu hậu, mọi chuyện trong quá khứ như một thước phim cũ chạy ròng rọc qua đầu của ông, ông thương đứa nhỏ này như ruột như gan của chính mình, từ nhỏ đã trải qua vô số chuyện bất hạnh, những chuyện đó nếu như là ông thì cũng sẽ không thể chịu nổi, vậy mà giờ phút này một thiếu nữ 29 tuổi vẫn mạnh khoẻ ngồi đó, kiên cường mà tự mình vượt qua mọi chuyện.

Lý Phong là bạn nối khố của cha dượng Nhã Di, nhìn cô lớn lên từ nhỏ, mọi thăng trầm trong cuộc đời cô đều có ông bên cạnh. Mấy năm trôi qua từ 1 đứa bé lanh lẹ ông cõng trên vai giờ đến mở miệng nói chuyện cũng lười. Trong lòng dâng trào một cảm giác chua xót không sao tả nổi, Lý Phong khẽ lắc đầu, bàn chân chầm chậm tăng ga.

Vương Nhã Di tựa đầu vào cửa sổ nhìn những toà nhà cao tầng phần phật vụt qua rồi thưa thớt dần, cảnh vậy sau 6 năm như thay đổi hoàn toàn, không còn chút gì quen thuộc. Từ từ những căn biệt thự khuất sau hàng cây cũng chầm chậm hiện lên. Xe rẽ bánh vào một khu đô thị xanh mát, được bao trùm bởi những cây cổ thụ to lớn được tỉa tót gọn gàng, mỗi căn biệt thự cách nhau khá xa do đất rộng.

Căn biệt thự to nhất nằm ở cuối đường cách biệt hẳn với những căn xung quanh, kiến trúc hiện đại và rất riêng tư, trước cánh cổng gỗ to lớn đồ sộ, bóng dáng một người đàn ông cao gầy với mái tóc hoa tiêu chắp tay sau lưng đi tới đi lui sốt sắn, hai hàng chân mày chau lại, vừa nhìn thấy chiếc xe rẽ vào nét mặt ông liền thả lỏng.

Vương Tuấn Kiệt xông xáo đến mở tung cửa xe, cứ vậy xách người trong xe ra mà ngắm nghía nắn nót, xoay tới xoay lui rồi, trên gương mặt đã xuất hiện một vài nếp nhăn của ông bắt đầu mếu máo, ông ôm Vương Dã Nhi chặt cứng oà lên vừa khóc vừa trách móc:

“Con gái của ba ơi, con ốm hơn rồi hả, con lại cao lên đúng không? Ba nhớ con quá, con thấy ba già đi hơn 10 tuổi không, thấy nếp nhăn ở đuôi mắt ba không? Con nhìn đi.”

“Chủ nhật tuần trước vừa mới gặp mà.” - Vương Nhã Di phì cười.

“Không tính, là ba bay qua đó gặp con đâu phải con về đây gặp ba.”

“Cũng như nhau mà, ba đừng có khóc nữa nước mũi dính đầy áo con rồi.”

Từ ngày quyết định đi du học, bỏ năm đầu tiên cần phải ổn định lại mọi thứ, kể từ năm thứ hai, Vương Tuấn Kiệt và Vương Phi Khanh anh trai của Vương Dã Nhi khủng bố điện thoại cô liên tục mỗi ngày, một ngày nhắn cả trăm tin nhắn hỏi cô ăn gì chưa? Đi học như thế nào? Lái xe an toàn, ba nhớ con, anh hai nhớ em út, bla bla… các kiểu, không thể tập trung học hành, cô đành tạm thời chặn tin nhắn, nhắn không được thì quay sang gọi điện, gọi bất chấp giờ giấc, không quan tâm lệch múi giờ hay không cứ rãnh giờ nào gọi giờ đó.

Vương Nhã Di chặn luôn điện thoại!

Hai cha con họ Vương cứ vậy bay một mạch từ Việt Nam sang Connecticut luôn.

Vương Dã Nhi cảm thấy hoàn toàn bất lực trước “tình cảm” của hai cha con họ Vương dành cho mình, đành phải nhượng bộ xuống giọng thuyết phục, khuyên ngăn, dùng đủ mọi lời lẽ ngọt có cương cũng có, đàm phán cũng có. Cuối cùng hai cha con mới chịu buông tha cho cô, với điều kiện mỗi cuối tuần cô phải để trống lịch dành trọn 2 ngày cho gia đình, Vương Nhã Di đồng ý nhưng vẫn nhất quyết không bỏ chặn.

Mọi người đều gọi Vương Tuấn Kiệt và Vương Phi Khanh là doanh nhân bận rộn, Vương Nhã Di lại thấy “doanh nhân bận rộn” và “Vương Tuấn Kiệt, Vương Phi Khanh” là hai khái niệm trái lệch hoàn toàn.

Trong lúc 2 cha con tay bắt mặt mừng, người kéo người đẩy, đống hành lý của Vương Nhã Di đã được mấy người bảo vệ theo sự chỉ dẫn của Lý Phong mang lên trên phòng.

Vương Nhã Di nằm trên giường dán mắt vào trần nhà thư giãn sau 1 chuyến đi dài, quần áo còn vương mùi động cơ máy bay, mùi ô tô, mùi khói bụi, cô cũng chẳng buồn để ý. Giờ cô chỉ muốn hít đầy phổi mình cái mùi quê hương, mùi của ngôi nhà cưu mang cô từ những ngày đổ vỡ, mùi của những người xa lạ nhưng lại hơn ruột thịt, cô tự hỏi hàng trăm lần trong đầu: “Liệu mình có được phép hạnh phúc như thế này không?” Rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ…