Lâm Quân Dao vội vàng mặc quần áo rồi đi xuống lầu.
Khi mở cửa, cô nhìn thấy trong sân, những cánh hoa hồng trải đầy đất được xếp thành hình trái tim.
Giữa khung cảnh ấy là một thanh niên mặc bộ vest trắng, tay cầm một bó hoa hồng, trông tự tin và điềm tĩnh.
Thấy Lâm Quân Dao bước ra, chàng trai nở nụ cười:
“Quân Dao, anh nghe nói em đã có vị hôn phu, nên anh phải lấy hết can đảm để theo đuổi em, nếu không, anh sẽ không còn cơ hội mất. Thật ra anh nghĩ anh là người phù hợp nhất với em, hy vọng em cho anh một cơ hội!”
“Mã Tư Thành, ai cho anh vào đây?” Lâm Quân Dao thẳng thừng hỏi.
“Là người giúp việc nhà em mở cửa cho anh!” Mã Tư Thành chỉ về phía Diệp Thanh Dương, người đang đứng tựa vào khung cửa.
Do tấm ảnh chụp đêm hôm ấy không rõ ràng, nên dù mọi người biết Lâm Quân Dao đã có vị hôn phu, cũng chẳng ai nhận ra anh qua bức ảnh.
Diệp Thanh Dương liếc xéo Mã Tư Thành:
“Anh bị mù à? Anh mới là người giúp việc! Cả nhà anh là người giúp việc!”
Lâm Quân Dao trợn mắt lườm Diệp Thanh Dương, sau đó quay sang nói với Mã Tư Thành:
“Ra ngoài đi, tôi không thích anh!”
Về chuyện tình cảm, Lâm Quân Dao luôn thẳng thắn, không thích chính là không thích.
Đặc biệt là với Mã Tư Thành, một cậu ấm nổi tiếng ở thành phố Thanh Châu, nhưng danh tiếng của anh ta không phải vì tài năng xuất sắc, mà vì là phiên bản thực tế của “tra nam” chính hiệu.
Dựa vào gia đình giàu có, anh ta đã làm khổ không biết bao nhiêu cô gái, đêm nào cũng như một chú rể mới, cô gái nào mang thai thì anh ta liền đưa tiền bắt phá bỏ. Nếu họ không chịu, anh ta sẽ cử tay chân đến dọa dẫm.
Mã Tư Thành đã khét tiếng với những trò bẩn thỉu ấy từ lâu.
“Quân Dao, đừng như vậy mà! Anh thật lòng yêu em! Hơn nữa, gia đình chúng ta rất môn đăng hộ đối. Anh tin rằng anh còn xứng với em hơn cả vị hôn phu của em!” Ngựa Tư Thành nói, ánh mắt hẹp dài sau cặp kính đen hơi nheo lại, trông đầy gian xảo.
Diệp Thanh Dương tựa người vào khung cửa, vẻ thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt, cười cợt:
“Giám đốc Lâm đúng là có sức hút ghê ta. Người ta đến tận cửa để theo đuổi cơ đấy!”
Lâm Quân Dao lườm anh đầy bực bội:
“Chẳng phải vì ai đó lắm tay nhiều chuyện mở cửa cho người ta sao!”
Diệp Thanh Dương nhún vai:
“Tôi nào dám cản đường đào hoa của giám đốc Lâm chứ?”
Nghe vậy, Lâm Quân Dao tức đến mức bật cười:
“Đúng là tôi lúc nào cũng đầy đào hoa! Hôm nay anh mới biết sao? Vậy sau này, bất kỳ ai đến tỏ tình với tôi, anh cũng định mở cửa mời họ vào à? Tôi e rằng sân nhà không đủ chỗ đấy!”
Diệp Thanh Dương giang tay ra, cười nhạt:
“Chỉ cần cô thích là được!”
“Diệp Thanh Dương, đồ khốn kiếp!”
Thái độ lạnh nhạt của Diệp Thanh Dương khiến Lâm Quân Dao vô cùng tức giận.
Dù sao, anh cũng đang là vị hôn phu “trên giấy” của cô. Anh thực sự không có chút ghen tuông hay muốn bảo vệ cô sao?
“Được lắm, Diệp Thanh Dương! Anh rất muốn tôi đồng ý làm bạn gái người khác đúng không? Tôi mà làm bạn gái người ta, chắc anh vui lắm nhỉ?”
Lâm Quân Dao không hiểu vì sao, cô chỉ muốn tranh cãi với anh.
Diệp Thanh Dương nhướn mày:
“Không hẳn là vui, mà cũng chẳng thấy buồn.”
“Tốt lắm!” Lâm Quân Dao thực sự bị chọc giận:
“Vậy tôi đồng ý làm bạn gái anh ta!”
Nói xong, cô mang đôi dép pha lê, vài bước đến bên Mã Tư Thành, khoác tay anh ta, ngẩng cao đầu, mỉm cười thách thức Diệp Thanh Dương:
“Thế nào? Có xứng đôi không?”
Thấy vậy, Diệp Thanh Dương liền phá lên cười, vỗ tay khen:
“Cá ươn với tôm thối, đúng là trời sinh một cặp!”
“Anh cẩn thận cái miệng, kẻo bị lở loét đấy!” Lâm Quân Dao tức tối, không thèm bận tâm nữa, quay sang Mã Tư Thành:
“Đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn tối!”
Mã Tư Thành gãi đầu, cảm giác hạnh phúc đến quá đột ngột khiến anh ta không kịp phản ứng.
Lâm Quân Dao mang dép, dắt Mã Tư Thành đi, nhưng bước chân cô chậm rãi, như mang theo tâm sự.
“Khoan đã!” Diệp Thanh Dương đột nhiên hét lớn.
Lâm Quân Dao lập tức quay lại, mừng rỡ hỏi:
“Sao thế?”
Diệp Thanh Dương cười nói:
“Tôi là tài xế của cô, để tôi lái xe đưa hai người đi!”
Lâm Quân Dao: “...”
Thật muốn gϊếŧ người quá mà!
Mã Tư Thành nhận ra bầu không khí giữa hai người không bình thường, bèn hỏi Lâm Quân Dao:
“Anh ta chỉ là tài xế của em thôi à? Anh cảm thấy mối quan hệ giữa hai người không đơn giản đâu. Đừng nói với anh, anh ta chính là vị hôn phu của em nhé?”
Lâm Quân Dao thản nhiên đáp:
“Đúng vậy, anh ta chính là vị hôn phu của tôi.”
Mã Tư Thành: “...”
Hắn ta quan sát Diệp Thanh Dương một lượt, rồi bật cười lớn:
“Ha ha ha, Quân Dao, em đang đùa với anh sao? Nhìn anh ta xem, đúng là quê mùa từ đầu đến chân! Em có gu thẩm mỹ kiểu gì vậy?”
Lâm Quân Dao cau mày đầy khó chịu, vô thức lùi lại một bước, tạo khoảng cách với Mã Tư Thành:
“Xin anh ăn nói cho tử tế. Dù sao cũng phải biết tôn trọng người khác!”
Không hiểu sao, khi Mã Tư Thành sỉ nhục Diệp Thanh Dương, cô lại cảm thấy bực bội trong lòng.
Dù gì đi nữa, Diệp Thanh Dương cũng từng nhiều lần giúp đỡ cô. Cô không cho phép một kẻ ngoài cuộc như Mã Tư Thành chê bai anh.
Tôi và Diệp Thanh Dương cãi nhau, lấy anh làm công cụ. Thế mà anh thật sự tưởng mình là nhân vật chính sao?
“Quân Dao, em có ý gì vậy? Bây giờ em là bạn gái của anh. Em phải đứng về phía anh chứ!” Mã Tư Thành nói.
Lâm Quân Dao lạnh lùng đáp:
“Xin lỗi, thật ra tôi chỉ đùa thôi. Tôi không thể làm bạn gái của anh được!”
Mã Tư Thành vội vàng xoa dịu:
“Ấy ấy, Quân Dao, em đừng giận. Anh chỉ lỡ lời thôi. Bây giờ em là người của anh, anh không nên khiến em khó chịu. Nào, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn tối, vui vẻ nhé!”
Mã Tư Thành thầm nghĩ: M* kiếp , đã vào miệng ta rồi còn muốn trốn ra ngoài sao? Tôi sẽ chiều ý ngươi, dụ cô lên giường, để xem tôi chơi đùa cô thế nào!
Lúc này, Diệp Thanh Dương bước tới một bước, chắn ngay trước mặt Mã Tư Thành:
"Huynh đệ, anh nói sai một câu rồi!”
Mã Tư Thành ngớ người:
“Câu nào?”
Diệp Thanh Dương đáp:
“Cô ấy không phải là người phụ nữ của anh. Cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
Câu nói vừa dứt, thân hình mềm mại của Lâm Quân Dao bỗng run rẩy.
Tên đầu gỗ này cuối cùng cũng biết nói tiếng người rồi.
Mã Tư Thành cười khẩy:
“Chỉ một thằng nhà quê như cậu mà cũng xứng làm đàn ông của Quân Dao sao? Đừng có nằm mơ nữa! Cậu cũng không tự soi gương xem mình là cái dạng gì, dẫu có tiêu sạch âm đức của tổ tiên mười tám đời nhà cậu, cũng chẳng xứng chạm vào gấu áo của Quân Dao đâu!”
Đối diện với lời nhục mạ của Mã Tư Thành, Diệp Thanh Dương chỉ cười nhạt:
“Anh không tin à? Vậy để tôi chứng minh cho anh xem!”
Dứt lời, không nói thêm gì, Diệp Thanh Dương liền kéo Lâm Quân Dao vào lòng trong một tư thế đầy bá đạo rồi mạnh mẽ hôn cô.
Lâm Quân Dao chết lặng!
Cảm nhận được sự tràn trề của hormone nam tính từ Diệp Thanh Dương, cô chỉ thấy mình như đang bay trên mây, lâng lâng tựa tiên cảnh.
Trong khi đó, đầu óc Mã Tư Thành như muốn nổ tung.
Ch*t tiệt, hôn bạn gái của tôi ngay trước mặt tôi?!
“Đồ nhà quê, mày dám hôn bạn gái của tôi sao?!”
Phải mất bảy, tám giây, Mã Tư Thành mới bừng tỉnh, lao lên định đánh Diệp Thanh Dương!
“Cút!”
Diệp Thanh Dương chỉ nhấc chân lên, đá thẳng vào bụng Mã Tư Thành, khiến hắn loạng choạng ngã ngửa ra sau, vô cùng thê thảm.
Sau nụ hôn sâu đầy cảm xúc, Diệp Thanh Dương liếʍ môi, nói với Lâm Quân Dao:
“Xin lỗi, hơi bồng bột rồi!”
Khuôn mặt Lâm Quân Dao đỏ bừng, má hồng như cánh đào. Nụ hôn bất ngờ này khiến tim cô đập loạn nhịp.
“Đồ khốn, anh lúc nào cũng hành xử lưu manh như vậy sao?”
Diệp Thanh Dương mỉm cười:
“Chỉ lưu manh với cô thôi!”
Tim Lâm Quân Dao khẽ run lên, nhưng ngay lập tức trừng mắt nhìn Diệp Thanh Dương:
“Anh coi thường pháp luật, cưỡng hôn cấp trên, tháng này tự trừ một nửa lương đi, về mà tự kiểm điểm!”
“Trời đất, cô có lý lẽ không đấy?” Diệp Thanh Dương tỏ vẻ oan ức.
Nhìn cặp đôi này đùa giỡn với nhau, Mã Tư Thành tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa cắn nát cả hàm.
“Hai người các ngươi coi tôi không tồn tại à?!” Mã Tư Thành gào lên.
Lâm Quân Dao khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn, nở nụ cười quyến rũ:
“Vợ chồng cãi nhau, lấy anh ra làm công cụ giãn hoà thôi, chưa hiểu sao? Giờ anh hết giá trị rồi, cút ra khỏi sân nhà tôi!”