Tôi nghiêm túc nói: “Bởi vì cậu bây giờ vẫn chỉ là một nhóc chưa đủ tuổi vị thành niên, không được uống rượu, không được đi bar, và cũng không được tự sát. Tôi là người lớn, chẳng lẽ lại kéo một đứa trẻ còn chưa trải đời như cậu chết cùng? Vậy sẽ bị mọi người mắng chết mất.”
Mạc Hoài: “...”
Tôi tràn đầy kỳ vọng nói: “5 năm nữa, cậu mười tám tuổi, tôi hai mươi tám tuổi, lúc đó cậu trưởng thành rồi, có thể tự do quyết định sống chết, tôi cũng sống chán rồi. Nói cho cậu biết một bí mật nhé, từ nhỏ tôi đã muốn tự sát trước khi ba mươi tuổi, như vậy sẽ không phải tận mắt chứng kiến bản thân ngày một già đi. Đến khi mọi người nhắc đến tôi, họ sẽ tiếc nuối nói là "À, vị Doãn tiểu thư ấy, chết khi còn trẻ đẹp quá". Nhưng vì cậu, tôi có thể dời ngày chết lại vài năm, chậm rãi đợi cậu. Không sao cả, tôi tự tin mình vẫn sẽ giữ được nhan sắc kể cả khi gần ba mươi tuổi.”
Mạc Hoài: “...”
Tôi tiếp tục lải nhải: “Vả lại, chúng ta thừa hưởng nhiều tài sản như thế, nếu chưa kịp tiêu hết mà đã chết thì chẳng phải là quá thiệt thòi sao? Cậu nghĩ mà xem, làm vậy có xứng đáng với công sức bao năm của bố cậu không? Chúng ta phải tận dụng 5 năm này, thoải mái tiêu xài, nghiêm túc tiêu xài, ra sức tiêu xài, đem tiền của bố cậu tiêu không còn một xu, rồi lúc đó mới có thể yên tâm đi chết được.”
“Hiểu rồi, tôi ký.” Mạc Hoài lười nghe tôi lải nhải tiếp, cầm bút ký tên mình một cách qua loa.
Nhưng chữ viết ra vẫn rất đẹp.
Tôi xé tờ giấy ghi chú rồi bỏ vào túi tài liệu, trịnh trọng cất vào két sắt ở phòng làm việc.
“Sau này, nếu cậu đạt điểm tuyệt đối, hãy mang bảng điểm về khoe với tôi. Nếu cậu làm được việc tốt, tôi sẽ dành cả bài diễn văn để khen cậu. Nếu cậu đi xa, tôi sẽ ở nhà chờ cậu về.” Tôi nghiêm túc nói.
Mạc Hoài hơi ngẩn ra.
“Vậy nên, trước khi thỏa thuận có hiệu lực, chúng ta hãy hứa với nhau, không được tự hành hạ bản thân, không được tự sát, dựa vào nhau mà sống, không rời bỏ nhau, thế nào?” Tôi đưa tay về phía cậu.
Cậu ngừng lại một chút mới nắm lấy tay tôi, thấp giọng: “Thành giao.”
Năm đó, tôi hai mươi ba tuổi, Mạc Hoài mười ba tuổi.
Tôi mất đi người mình yêu nhất, còn cậu mất đi bố mẹ.
Khi một người không muốn sống như tôi gặp một người cũng không muốn sống như cậu, không ngờ lại sinh ra chút ý chí để sống tiếp.
Dù cho chúng tôi chẳng mấy thân quen, nhưng vẫn quyết định nương tựa vào nhau mà sống.