Dĩ nhiên, anh không phải bị liệt mặt. Thỉnh thoảng, anh vẫn có biểu cảm.
Ví dụ như lúc này, khóe môi khẽ nhếch lên, vẽ nên một nụ cười mỉa mai, chế giễu cực kỳ đạt.
"Chuyển nghề làm thầy bói rồi à?" Lục Diên Đình nheo đôi mắt phượng, ánh nhìn lạnh lẽo như dao.
Giản Nhiên suýt nữa thì rùng mình, nhưng vẫn cố gắng giữ vững.
Đùa à?
Đại sư huyền học mà bị dọa cho sợ tè ra quần thì còn làm ăn gì được nữa?!
Chưa kịp trả lời vụ "chuyển nghề thầy bói", Từ Húc Đạt đã chen vào giữa hai người, cái dáng người lùn tịt đứng trước anh chàng cao mét tám chín, chỉ có nước ngước nhìn.
"Ảnh đế Lục, xin lỗi anh, đừng nghe lời thằng nhãi Giản Nhiên này nói bậy, nó mới ngủ dậy, đầu óc còn chưa tỉnh táo."
"Anh đến đây bàn chuyện hợp tác phải không ạ? Thật ra chương trình tạp kỹ của chúng tôi rất có tiềm năng! Khách Sạn Lai Phúc! Nghe cái tên thôi đã thấy may mắn rồi! Anh..."
Lý do Từ Húc Đạt nịnh nọt, giới thiệu chương trình nhiệt tình như vậy là vì hai năm gần đây, tình hình kinh tế ảm đạm, nghệ sĩ nào dưới trướng công ty cũng flop lặng lẽ (Giản Nhiên là một ngoại lệ, cậu ta flop rầm rộ), tiền đầu tư chẳng thu lại được đồng nào.
Phong Lam Entertainment bất đắc dĩ phải tự bỏ tiền túi đầu tư, sản xuất chương trình tạp kỹ, hy vọng nắm bắt được nguồn lực, vừa kiếm tiền vừa lăng xê nghệ sĩ, một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng khổ nỗi, không có nhà sản xuất và đạo diễn giỏi, chương trình làm ra vừa sến vừa nhạt, ngay cả đạo nhái cũng không bắt chước được cái hồn.
Người ta làm show tuyển chọn, đặt tên là Sáng Tạo Doanh, Phong Lam bắt chước y chang, đặt là Toàn Dân Hạ Hương.
Người ta làm show du lịch, đặt tên là Hoa Tỷ Tỷ, Phong Lam học theo, đặt là Hồ Điệp Muội Muội.
Người ta làm show ẩm thực, đặt tên là Mười Món Hương Vị, Phong Lam chơi lớn, đặt thẳng tên Khách Sạn Lai Phúc...
Kết quả là, chương trình nào làm ra cũng flop sấp mặt, mùa hai còn khó mà đẻ ra được, chỉ đành tiếp tục thử nghiệm.
Nhưng lần này với Khách Sạn Lai Phúc, công ty đã quyết chơi tất tay,
Không chỉ dựng trại sẵn trong rừng sâu núi thẳm, nhân viên công ty còn đồng loạt viết giấy cam kết sống chết, quyết tâm ký được hợp đồng chương trình tạp kỹ đầu tay của ảnh đế Lục.
Không thành công thì thành... nhân.
Vì vậy, lúc này, Từ Húc Đạt cảm thấy mình sắp "thành nhân" đến nơi rồi.
Anh trừng mắt nhìn Giản Nhiên, thầm quyết tâm, chết cũng phải kéo theo một đứa lót đường!
Nào ngờ, chỉ lơ là một chút đã tạo cơ hội cho cái tên lắm trò kia.