Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 61

Điều này cũng là đương nhiên, Đại trưởng lão là tu sĩ đã sống hơn ngàn năm, đạt đến Độ Kiếp kỳ. Cho dù bí cảnh truyền thừa có nhiều bảo vật thế nào, cuối cùng cũng chỉ là một bí cảnh truyền thừa.

Gia sản của ông chưa chắc đã ít hơn Thiên Thanh chân nhân.

Mọi người không cảm thấy bất ngờ với chỉ thị tiếp theo, các đệ tử thân quen thì trò chuyện thêm một lúc, rồi từng người chờ đợi Phù Dạ ra chỉ thị.

Phù Dạ yêu cầu mọi người tiếp tục di chuyển trong Thiên Thanh đảo.

Trong khu rừng rậm trên đảo, không phải nơi nào cây cối cũng rậm rạp che kín ánh mặt trời.

Khi đi ngang qua một con sông nhỏ, ánh nắng chiếu sáng rực rỡ trên mặt đất, khiến Diệp Mạt không kìm được mà cảm thấy vui vẻ.

Không chỉ nàng, các đệ tử khác cũng hứng khởi vì đã lâu không được thấy ánh sáng mặt trời.

Phù Dạ quyết định để các đệ tử nghỉ ngơi tại đây, nhưng dặn dò, “Dù sao đây vẫn là Thiên Thanh đảo, khu vực xung quanh chưa được dò xét, cần cẩn thận chú ý.”

[Cần tìm cơ hội để xem xét Thiên Kính.]

Diệp Mạt liếc nhìn về phía Phù Dạ.

Thiên Kính chính là bảo vật trấn điện trong bí cảnh Thiên Thanh, do Thiên Thanh chân nhân để lại. Tương truyền, Thiên Kính có khả năng dự đoán tương lai, nhưng vì thời gian đã quá lâu và Thiên Thanh chân nhân cũng không nói rõ về công dụng của nó, nên tác dụng thật sự của Thiên Kính vẫn còn là ẩn số.

Diệp Mạt chọn ở lại chỗ nghỉ ngơi, không chú ý đến việc Phù Dạ đang làm gì.

Nước sông cạn và trong veo, Diệp Mạt ngồi xổm bên bờ sông, phơi mình dưới ánh nắng và ngắm nhìn những chú cá nhỏ bơi lội.

Nàng không biết đó là linh thú hay yêu thú, nhưng vì nhớ lời dặn dò của Phù Dạ nên chỉ nhìn mà không dám chạm vào nước.

Một số đệ tử tuy nghe lời cảnh báo nhưng không cẩn thận như Diệp Mạt, họ cảm thấy nước không có gì nguy hiểm nên vài người đã cố gắng chạm vào dòng nước để bắt cá.

Sau nhiều ngày chỉ ăn đan Tích Cốc, nhiều người bắt đầu thèm món mặn.

Khu vực này có vẻ là một nơi yên bình hiếm có, ít thấy yêu thú ẩn nấp. Sau khi ra khỏi bí cảnh, không khí giữa các đệ tử trở nên nhẹ nhàng hơn.

Sự thoải mái này khiến ít ai chú ý đến hành tung của Phù Dạ.

Ở một bên khác, Phù Dạ lấy Thiên Kính ra.

Theo truyền thuyết, chữ “Thiên” trong Thiên Kính biểu thị khả năng nhìn thấu thiên ý. Tuy nhiên, các thần khí có khả năng nghịch thiên như vậy lại thường không có linh trí.

Phù Dạ tựa vào một gốc cây, bày trận pháp xung quanh để ngăn cản tầm nhìn và thần thức của người khác, rồi bắt đầu thử nghiệm với Thiên Kính.

Thiên Kính là một viên tinh thể trong suốt, không quá lớn và có hình dạng không đều. Phù Dạ xoay qua xoay lại nó một lúc nhưng vẫn chưa tìm ra cách sử dụng.

Đúng lúc định cất đi, Thiên Kính bỗng sáng lên, những tia sáng nhỏ xuất hiện kèm theo một vài hình ảnh mơ hồ.

Diệp Mạt hiện ra ở trung tâm hình ảnh, ánh mắt nàng nhìn về phía hắn, giống như đang đối diện với Phù Dạ qua Thiên Kính. Rồi hình ảnh dần mở rộng, hắn cũng thấy chính mình trong đó.

Bản thân hắn trong Thiên Kính có ánh mắt sắc lạnh, tay cầm một con dao, thoáng lộ ra sát khí.

“... Nếu ngươi đã biết, ta sẽ không thể giữ lại ngươi.”

Trong hình ảnh, Phù Dạ bước tới, sát khí ngày càng tăng lên.

Trong thực tế, ánh mắt Phù Dạ cũng dần trở nên sắc bén.

Ánh sáng trong Thiên Kính vụt tắt, hình ảnh biến mất đột ngột, vẻ mặt nghiêm túc của Phù Dạ cũng thoáng lộ vẻ ngạc nhiên rồi dần dịu lại.

Hắn xoay xoay viên Thiên Kính trong tay hai lần, im lặng một lúc rồi cất nó đi.

Dù vẫn chưa tìm ra cách sử dụng Thiên Kính, hình ảnh thoáng qua vừa rồi lại khiến hắn khó mà bỏ qua.

Phù Dạ khẽ cau mày.

Bên phía các đệ tử đột nhiên vang lên tiếng ồn ào.

“Cái… cái gì đây?!”

“Yêu thú trong nước! Mau tiêu diệt nó!”

“Sao lại như vậy? Chúng mạnh quá.”

Phù Dạ nhìn qua, sau khi suy nghĩ một lát, hắn giải tán trận pháp, quay về phía nhóm đệ tử.

Diệp Mạt đứng bên bờ sông, tận mắt thấy những chú cá vốn dĩ hiền lành bỗng dưng biến dị, mọc răng sắc nhọn và những chiếc gai đáng sợ. Một con cá lớn nhảy lên từ nước và cắn vào cánh tay một đệ tử.

Nàng cũng bị chúng để mắt tới, nhưng do vẫn giữ khoảng cách, lại phản ứng kịp thời nên không bị thương.

Nhìn các đệ tử đã bắt đầu hoảng loạn, Diệp Mạt quan sát xung quanh nhưng không thấy Phù Dạ đâu. Nhận thấy đám yêu thú nước này có độc, tốc độ phản ứng của các đệ tử chậm lại rõ rệt.

Điều cấp bách lúc này là phải tạo ranh giới giữa mọi người và bọn yêu thú.

May mắn là số người bị tấn công không quá nhiều, và các đệ tử đứng tập trung khá gần nhau.

Diệp Mạt khẽ cử động ngón tay, linh lực quanh người nàng tỏa ra, hai tay nhanh chóng kết ấn.

Các loài thực vật dưới nước nhận được linh lực của nàng mà bắt đầu chuyển động.