Một chút mơ hồ thoáng qua trong đầu nàng, rồi mắt nàng đột nhiên mở to.
“Sao? Ngươi chung đội với chúng ta à?”
“Đúng thế.” Tiêu Tinh Trần ngạc nhiên trước biểu cảm của Diệp Mạt, “Ngươi không thấy ta khi nãy sao?”
Diệp Mạt thật thà lắc đầu.
Trong lòng thầm than thở.
Chung đội với nhân vật chính thì có thể xảy ra chuyện tốt đẹp gì được chứ?
Nhưng nghĩ kỹ lại thì Phù Dạ là đội trưởng của đội này. Theo như mối quan hệ phức tạp giữa nhân vật chính và phản diện trong cốt truyện, việc ở cùng một đội cũng hợp lý.
Mặt nàng nhăn nhó lại, biểu cảm rõ ràng là vô cùng phiền muộn.
Chưa đợi cả nhóm nói thêm điều gì, Diệp Mạt chợt nghe thấy tiếng Phù Dạ trong đầu, “Diệp Mạt, đến đây.”
Giọng nói ấy rõ ràng không phải nàng nghe thấy bằng tai, Diệp Mạt ngước đầu lên, với vẻ mặt đầy ngạc nhiên nhìn về phía Phù Dạ, đồng thời cũng thấy hắn đang nhìn mình.
Sau vài giây suy nghĩ, nàng nhận ra đây là thần thức truyền âm, không phải tiếng lòng của đối phương.
Không hiểu lý do tại sao, nhưng Diệp Mạt vẫn lặng lẽ di chuyển đến vị trí phía sau Phù Dạ.
Thiên Thanh đảo rất rộng lớn, năm trăm đệ tử của tông môn khi bước vào lập tức trở nên nhỏ bé và gần như không đáng chú ý.
Thấy Diệp Mạt di chuyển, Tịch Nhã Thi và Tiêu Tinh Trần cũng lặng lẽ bước lại gần nàng.
Khi họ đến nơi, ánh mắt của Phù Dạ đã không còn đặt vào Diệp Mạt nữa, nhưng khi cảm nhận được sự hiện diện của họ, hắn mới nhìn phía trước và chậm rãi mở lời.
“Đã vào đây được một lúc, các ngươi có cảm nhận được gì không?”
Diệp Mạt mơ hồ nhìn quanh, cùng với hầu hết các đệ tử Luyện Khí kỳ đều ngơ ngác, còn các đệ tử Trúc Cơ kỳ phần lớn đều có chút căng thẳng trên gương mặt.
Nhờ lời nhắc của Phù Dạ, tất cả đột nhiên cảm nhận được những luồng khí đang âm thầm di chuyển.
“Thiên Thanh đảo rất lớn, nơi đây tài nguyên phong phú, linh khí dồi dào, vô cùng thuận lợi cho các loài sinh vật phát triển.”
Giọng nói của Phù Dạ chậm rãi vang lên, “Điều này cũng có nghĩa là, nơi đây yêu thú và linh thú nhiều vô số kể.”
“Hãy để ta hỏi lại, các ngươi có cảm nhận được gì không?”
Không khí xung quanh trở nên rõ rệt hơn, Diệp Mạt liền đưa thần thức dò xét và ngay lập tức phát hiện ra một con yêu thú, rồi con thứ hai, con thứ ba… Càng quan sát, nàng càng phát hiện nhiều yêu thú ẩn nấp.
Nàng cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Xung quanh họ, thậm chí ngay giữa nhóm đệ tử, trong những góc tối, có vô số yêu thú đang chăm chú nhìn vào họ.
Và, trong đó không có con yêu thú nào dưới cấp bảy, đa phần đều là cấp bảy, thậm chí có một vài con cấp tám, đang ẩn mình trong bóng tối, xem bọn họ như con mồi và chờ đợi cơ hội.
“Có… có yêu thú… rất nhiều…”
Giọng Diệp Mạt run lên, vô thức trả lời câu hỏi của Phù Dạ. Đương nhiên, không chỉ có mình nàng trả lời.
Phù Dạ gật đầu, “Nếu đã cảm nhận được thì hãy chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.”
“Bọn chúng cảm nhận được khí tức của ta, không dám tùy tiện ra tay, nhưng ngay sau đây, ta sẽ che giấu khí tức của mình.”
“Lúc đó, các ngươi có thể đơn độc hoặc hợp tác với nhau, nhất định phải tiêu diệt hết bọn yêu thú này và bảo vệ bản thân. Nếu bị thương nặng không thể chiến đấu, coi như bị loại khỏi đợt lịch luyện lần này.”