Nhận ra điều này, tâm trạng Diệp Mạt nhẹ nhõm đi rất nhiều, ánh mắt nàng sáng lên, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Dù Phù Dạ có thể chưa hoàn toàn từ bỏ ý định đó, nhưng điều này đồng nghĩa với việc nàng sẽ có thêm thời gian để tìm cách chiếm được sự tín nhiệm của hắn.
Trong trường hợp xấu nhất, nếu nàng có thể đột phá nhanh chóng trong thời gian này và nâng cao sức mạnh tự vệ trước Phù Dạ, thì ngay cả khi hắn có ý định gϊếŧ nàng, hắn cũng sẽ không thể làm được.
Phù Dạ thoáng thấy nụ cười trên gương mặt Diệp Mạt qua khóe mắt, ánh mắt hắn khẽ động, rồi quay người, nói với các đệ tử: “Lên phi thuyền.”
Đứng bên cạnh Diệp Mạt, Tịch Nhã Thi tinh ý nhận thấy tâm trạng phấn chấn của nàng, liền quay sang nhìn và mỉm cười.
“Sao vậy? Bỗng nhiên không còn lo lắng nữa?”
Diệp Mạt rạng rỡ trả lời, “Lần lịch luyện này có các thân truyền đệ tử dẫn dắt, hơn nữa còn có Đại trưởng lão bảo vệ ngầm, dù có nguy hiểm thế nào cũng không đến mức mất mạng.”
“Ta nghĩ kỹ rồi! Chẳng có lý do gì để phải lo sợ, đây là cơ hội tuyệt vời để nâng cao thực lực. Hơn nữa, mọi thứ kiếm được trong lần lịch luyện này đều là của mình, lần này về, ta sẽ không còn nghèo khổ nữa!”
“Ý kiến hay đấy!”
Tịch Nhã Thi vỗ nhẹ đầu Diệp Mạt, mỉm cười thích thú, “Đúng rồi, chính là như thế.”
“Chúng ta là đi tìm bảo bối, chứ không phải ra chiến trường.”
Cả hai vừa nói vừa lên phi thuyền.
Thiên Thanh đảo nằm cách Tử Sương tông một nghìn dặm, khoảng cách không quá xa, nhưng nếu các đệ tử Luyện Khí kỳ phải đi bộ thì sẽ mất vài tháng, ngay cả đệ tử Trúc Cơ kỳ ngự kiếm đi cũng mất đến mười ngày nửa tháng.
Một chuyến đi mệt mỏi và ít giá trị như vậy không phải là điều Tử Sương tông khuyến khích.
Nhưng với phi thuyền, chỉ cần nửa canh giờ là đến nơi.
Trên phi thuyền, Tịch Nhã Thi tranh thủ giải thích với Diệp Mạt, “Tông môn cho chúng ta một ngày chuẩn bị, chắc là sẽ đưa chúng ta xuống thẳng đảo ngay, không có thời gian nghỉ ngơi đâu.”
“Nhưng Thiên Thanh đảo chỉ cách Nhất Hải thành một eo biển. Sau khi lịch luyện kết thúc, tông môn chắc sẽ cho chúng ta thời gian tự do hoạt động.”
“Đến lúc đó chúng ta chơi cho thỏa thích.” Tịch Nhã Thi cười cong môi, “Những nơi như này linh tôm hải thú đều rất ngon, ta sẽ đãi ngươi một bữa.”
Nghe đến đây, Diệp Mạt đã không kiềm chế được mà nuốt nước bọt, liên tục gật đầu.
“Ngươi đối xử với ta tốt quá!”
Trên phi thuyền, bầu không khí vẫn có chút náo nhiệt. Các đệ tử vừa háo hức vừa căng thẳng vì không đoán được sẽ gặp phải tình huống nào trong lần lịch luyện đặc biệt này.
Nửa canh giờ sau, phi thuyền đến nơi.
Thiên Thanh đảo ở ngay phía dưới.
Các đệ tử tập hợp trên boong tàu, lắng nghe Đại trưởng lão giảng giải quy tắc lịch luyện với giọng điệu trầm ổn.
Lần này không có chế độ thưởng phạt như những lần trước, yêu cầu duy nhất với các đệ tử là hoàn thành toàn bộ quá trình lịch luyện, tự bảo vệ bản thân để tránh phải rút lui vì bị thương nặng.
Trong thời gian lịch luyện trên Thiên Thanh đảo, các đệ tử cần học cách sinh tồn ngoài thiên nhiên, nâng cao kỹ năng chiến đấu và khả năng nhạy bén với môi trường.