Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 25

Lần này cực kỳ thành công, nếu tiếp tục tấn công, có lẽ nàng có thể gϊếŧ chết con Ngân Lang này.

Nhưng cảnh tượng đàn sói mà Phù Dạ nhắc đến chợt hiện lên trong đầu nàng, Diệp Mạt mím môi, quay đầu bỏ chạy.

Phù Dạ thấy hành động của Diệp Mạt, cúi đầu, ghi vào danh sách: [Tư duy thận trọng, phán đoán chính xác, +5 điểm.]

Diệp Mạt hoàn toàn có thể lấy mạng con Ngân Lang đó và được thêm mười điểm, nhưng chỉ thế thôi. Vừa rồi đã kéo dài thời gian khá lâu, đàn sói chắc chắn đã tụ tập quanh đó. Nếu Diệp Mạt dính phải mùi máu tanh của con Ngân Lang, đàn sói sẽ truy sát nàng đến cùng.

Kết quả cuối cùng có thể sẽ là phải rời khỏi cuộc khảo hạch vì trọng thương.

Khi đó, điểm số của Diệp Mạt cũng không đạt được tiêu chuẩn.

Lúc này, chạy là cách tốt nhất.

Dĩ nhiên, trong lòng Diệp Mạt chưa chắc nghĩ như vậy, nhưng hành động đã cho thấy điều đó. Phù Dạ cứ thế ghi nhận lại, ngay cả khi các trưởng lão kiểm tra lại sau này, cũng không có gì để chê trách.

Diệp Mạt thực sự nghĩ như vậy.

Dù không quá thận trọng và bình tĩnh, nhưng nàng biết bầy sói luôn đoàn kết. Nếu nàng thực sự gϊếŧ con Ngân Lang đó, những gì sẽ phải đối mặt sau này khó mà lường trước.

Trên đường trốn chạy, Diệp Mạt thoáng thấy nhiều đôi mắt xanh u tối giống hệt con Ngân Lang, càng thêm khẳng định rằng lựa chọn của mình là chính xác.

Dù cảm giác tim muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, nhưng Diệp Mạt vẫn chạy rất nhanh, không màng đến hình tượng.

Phù Dạ di chuyển theo Diệp Mạt, ánh mắt lướt qua một vị trí nào đó.

Tiêu Tinh Trần đang đối đầu với một yêu thú cấp bảy mạnh hơn nhiều so với con yêu thú mà Diệp Mạt gặp phải. Lúc này hắn đang gặp khó khăn. Nếu Diệp Mạt trốn theo hướng lệch đi một chút, có lẽ hai người sẽ chạm mặt nhau.

Nhưng thật đáng tiếc, Diệp Mạt cứ thế chạy một mạch mà không để ý đến Tiêu Tinh Trần.

Sương mù trong đêm càng lúc càng dày đặc, che khuất cả tầm nhìn. Phù Dạ nhìn một lúc, bất chợt nhíu mày.

Sương mù bình thường sẽ không cản trở thần thức. Nhưng bây giờ, Phù Dạ nhận thấy một phần thần thức của mình bị che lấp, khung cảnh xung quanh mờ mịt, cảm thấy có gì đó không ổn. Gần như theo bản năng, hắn đánh dấu thần thức lên Diệp Mạt.

Ngay sau đó, tiếng gió rít lên, sương mù càng dày đặc, gió lớn làm mắt hắn khó chịu. Phù Dạ nheo mắt lại, chỉ trong chớp mắt, Diệp Mạt đã biến mất khỏi tầm nhìn của hắn.

Phù Dạ đứng yên một lúc rồi quay người.

Với tốc độ của hắn, dễ dàng băng qua khu vực mê chướng chưa hoàn toàn hình thành này. Nhìn xung quanh, hắn nhận ra mê chướng này đã bao phủ một phần ba khu vực khảo hạch. Trừ Diệp Mạt ra, có lẽ còn nhiều đệ tử khác cũng vô tình lạc vào.

Đây không phải là chuyện nhỏ. Trong cuộc khảo hạch lần này, vai trò quan trọng nhất của giám khảo là đảm bảo an toàn tính mạng cho các đệ tử.

Nhưng ở trong mê chướng, không thể nhìn rõ tung tích của các đệ tử, và yêu thú bên trong sẽ trở nên hung hãn hơn, mức độ nguy hiểm tăng lên gấp bội. Nếu không giải quyết sớm, hậu quả sẽ khó lường.

Ánh mắt Phù Dạ trầm xuống, lập tức liên lạc với chấp sự trưởng lão.