Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 22

Diệp Mạt cảm thấy các giác quan của mình đột ngột nhạy bén đến cực điểm. Sau đó, khi có động tĩnh từ một góc nào đó, tai nàng giật nhẹ, nhìn cảnh giác.

Nhưng có người còn phản ứng nhanh hơn nàng. Khi Diệp Mạt kịp phản ứng, Tiêu Tinh Trần đã bắn ra một đạo linh lực tấn công, sau đó toàn thân lao tới.

Diệp Mạt nhảy lùi lại vài bước, đến khi thấy rõ, Tiêu Tinh Trần đã nắm trong tay một con linh xà cấp chín chết ngắc.

Nàng thán phục, "Ngươi thật nhanh."

Tiêu Tinh Trần cất yêu thú vào túi trữ vật, mỉm cười, "Lần sau gặp linh xà cấp chín, ta sẽ nhường cho ngươi."

"À… Ừm… được, được thôi."

Diệp Mạt nhìn con rắn ấy đầy sợ hãi, khó có thể tưởng tượng được cảm giác khi phải nắm nó trong tay. Nhưng nếu không gϊếŧ nó, nàng sẽ không qua được khảo hạch, sau này càng không có ngày yên ổn.

Huống chi sau khảo hạch này, nàng còn phải làm nhiệm vụ để kiếm điểm cống hiến.

Phù Dạ lặng lẽ thêm hai điểm vào sau tên Diệp Mạt.

Qua lần này, Diệp Mạt đã bớt căng thẳng hơn một chút. Không chỉ vì Tiêu Tinh Trần có sức chiến đấu khiến người ta thấy an toàn, mà quan trọng hơn là Diệp Mạt đã tìm ra chút ít bí quyết sinh tồn trong rừng rậm này.

Ánh mắt nàng lướt qua xung quanh, dấu vết trên đất, sự phát triển của cỏ cây đều trở nên rõ ràng trong mắt nàng.

Quan sát thêm một lúc, hai người tiếp tục tiến lên phía trước.

Tìm ra phương hướng rồi, họ tìm yêu thú nhanh hơn, mà đều là yêu thú cấp chín. Sau khi dùng thuật pháp hạ gục vài con yêu thú, tâm trạng căng thẳng của Diệp Mạt càng lúc càng được giải tỏa.

Thấy trời dần tối, Diệp Mạt quay lại nhìn con đường vừa đi qua, hơi do dự nói: "Hay là, chúng ta tìm chỗ an toàn để đốt lửa nghỉ ngơi đi."

"Ban đêm ở ngoài có vẻ nguy hiểm hơn."

Tiêu Tinh Trần ngừng lại, nhìn Diệp Mạt, biểu cảm căng thẳng hơi dịu xuống, gật đầu, "Được, ngươi có nhớ nơi nào thích hợp không?"

Hơn nửa ngày đi cùng nhau, so với những gì Diệp Mạt đã nói, nàng hữu dụng hơn nhiều. Quan sát tỉ mỉ, tập trung cao độ, và sự căng thẳng dường như không ảnh hưởng đến suy nghĩ của nàng. Khả năng nắm bắt và thích ứng với môi trường tốt hơn tưởng tượng một chút.

Là đồng đội thì cũng là một đồng đội hiếm có.

"Có." Diệp Mạt chỉ vào một hướng, "Ở đó có một vách núi, ở đó chỉ cần phòng thủ một mặt là được."

"Vả lại nơi đó ta đã dọn dẹp qua, hiện tại chắc không còn yêu thú."

Sau một ngày, hai người cũng đã quen thuộc, Diệp Mạt và Tiêu Tinh Trần tương tác tự nhiên hơn nhiều. Tiêu Tinh Trần cũng không có ý kiến gì về chỗ mà Diệp Mạt chọn, nói: "Ngươi tìm chút củi nhóm lửa, ta sẽ chuẩn bị một trận pháp đơn giản, cũng cần một ít vật liệu."

Như vậy, hai người sẽ tạm thời chia ra.

Diệp Mạt rụt cổ, "Được, được thôi. Ngươi nhìn đường cẩn thận, đừng lạc đó."

Không phải nàng luyến tiếc Tiêu Tinh Trần, nhưng thiếu một đồng đội mạnh, độ nguy hiểm của nàng trong dã ngoại tăng cao.

Tiêu Tinh Trần mỉm cười với Diệp Mạt, sau đó đi tìm vật liệu như đã nói.

Diệp Mạt rón rén nhìn xung quanh, dù qua quan sát thấy không có nguy hiểm, nhưng ở nơi đầy rẫy hiểm nguy thế này, nàng vẫn cảm thấy chỗ nào cũng nguy hiểm. Nàng cẩn thận nhặt nhạnh cành cây trên đường đi đến điểm hẹn.