Phản Diện Trói Định Hệ Thống Công Lược Luôn Muốn Khử Ta

Chương 20

Đến Diệp Mạt cũng không khỏi ngắm hắn vài lần. Không thể phủ nhận, phản diện này quả nhiên xứng đáng là đệ nhất mỹ nam trong tiểu thuyết, đẹp đến mức thật đáng kinh ngạc.

Phù Dạ nhìn khung bán trong suốt hiện ra trước mắt, trên đó hiển thị:

[Thiện cảm của đối tượng công lược +1, thiện cảm hiện tại -4.]

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Diệp Mạt. Biểu cảm trên mặt hắn không thay đổi, dường như chỉ là cái nhìn thoáng qua, nhưng Diệp Mạt vẫn ngẩn người.

[Đang nhìn ta sao?]

Giọng nói của Phù Dạ vang lên trong đầu, tim Diệp Mạt đập thình thịch, sau đó nhanh chóng nhận ra đây là tiếng lòng của hắn, nàng liền vội cúi đầu xuống.

Không, không nhìn đâu, nàng chẳng nhìn gì cả.

Phù Dạ không biết được tiếng lòng của Diệp Mạt, thấy nàng cúi đầu sợ hãi, cũng nhanh chóng thu lại ánh nhìn.

Trưởng lão chấp sự giải thích sơ lược về quy tắc của kỳ khảo hạch lần này.

“Hạ gục yêu thú cấp chín được ba điểm, cấp tám được năm điểm, cấp bảy được mười điểm. Còn với yêu thú cao cấp hơn, các ngươi không thể đối phó, thấy thì chạy ngay, nếu không thể chạy thì tìm giám khảo để cầu cứu.”

“Thu thập được một loại linh dược có ích được hai điểm… Ngoài ra, mọi biểu hiện trong quá trình khảo hạch đều ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng, chi tiết sẽ được công bố khi có kết quả.”

Trưởng lão chấp sự mỉm cười: “Các ngươi hãy tận dụng hết khả năng của mình trong kỳ khảo hạch này, đừng ngại ngần gì cả.”

Biết được tính mạng của mình sẽ được bảo đảm, Diệp Mạt cũng đỡ sợ hơn, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tham gia thực chiến, vẫn không khỏi lo lắng, căng thẳng vô cùng.

Địa điểm khảo hạch lần này là một khu vực cấm sau núi của tông môn. Nơi này được xếp vào cấm địa không phải vì lý do gì đặc biệt, mà bởi nó là nơi tông môn nuôi dưỡng nhiều yêu thú, với các đệ tử bình thường thì rất nguy hiểm.

Với linh khí dồi dào của trời đất, nơi này cũng có không ít linh dược mọc lên tự nhiên.

Khi bước vào khu vực này, Diệp Mạt ngay lập tức cảm nhận được không khí ẩm ướt, nhưng sự ẩm ướt ấy lại mang một cảm giác trong lành, khiến tâm trí nàng trở nên thoải mái hơn.

Tuy nhiên, điều này không làm nàng bớt căng thẳng đi chút nào.

Theo thứ tự nhập trường, vị trí của các đệ tử bị phân tán, Diệp Mạt mất đi người bạn và chỗ dựa vững chắc, khiến nàng cảm thấy mình càng thêm cô độc và bất lực.

Đang lúc nàng đảo mắt nhìn quanh, bất ngờ có một người xuất hiện bên cạnh.

Nam chính Tiêu Tinh Thần chủ động chìa cành ô liu, nói: “Chúng ta tổ đội đi, hai người phối hợp sẽ dễ dàng hơn một người. Đến lúc đó, số lượng yêu thú sẽ chia đều cho cả hai, thấy sao?”

Diệp Mạt nhìn Tiêu Tinh Thần, ngây ngốc trong vài giây, sau đó ánh mắt nàng bừng sáng, gật đầu liên tục.

“Được!”

Dù chưa rõ nam chính này có phải là kiểu người sẽ hy sinh thân nhân để phi thăng hay không, nhưng ít nhất ở giai đoạn đầu, những người cùng đội với nam chính đều được “kéo bay” theo, nếu không đồng ý thì quả thật quá ngốc.

Khi Diệp Mạt vừa giải quyết xong vấn đề ban đầu, ở một nơi khác, Phù Dạ cầm danh sách đệ tử tham gia khảo hạch, ngay lập tức nhìn thấy tên Diệp Mạt, một cái tên không nổi bật ở giữa danh sách.

Ánh mắt hắn lóe lên, tiến vào khu vực khảo hạch, chọn một vị trí thuận tiện, mở rộng thần thức bao trùm toàn bộ trường thi.

Không tốn chút công sức nào, hắn đã thấy Diệp Mạt đang cùng Tiêu Tinh Thần kết bạn đồng hành.