Trời chuyển dần sang chiều rồi tối hẳn. Ánh sáng lung linh trong không gian sang trọng, mùi hương nhẹ từ ngọn nến tỏa ra dìu dịu. Mạc Cách Tùng ngắm nhìn người con gái đang ngồi đối diện mình, gương mặt xinh đẹp chẳng lấy gì làm vui vẻ từ lúc lên xe đến tận bây giờ.
- Sắp tới anh sẽ tham gia một dự án lớn, em…
- Em bận lắm, dạo này chủ yếu nhận quảng cáo và đại diện cho các nhãn hàng, vậy nên em chưa muốn quay lại đóng phim đâu. – Như Ý lên tiếng cắt ngang lời Mạc Cách Tùng.
- Nhưng anh nghe nói em đồng ý đóng chung trong MV của Lộ Tinh Văn.
- Cậu ấy là em trai Vương Nhược, Vương Nhược là bạn học của em, em chỉ muốn giúp cậu ấy một chút. – Như Ý nói xong, lại cúi xuống ăn.
Các ngón tay Mạc Cách Tùng siết chặt lấy chân ly rượu, tưởng chừng như muốn bẻ gãy nó. Hắn biết đó chỉ là lý do thừa thải. Năm xưa, lúc Văn Phong bị tai nạn thì Như Ý cũng theo người đó sang nước A những hai năm liền, khi trở về cô nói rằng Văn Phong đã định cư bên ấy và kết hôn rồi.
Thế nhưng bao nhiêu năm nay, cô vẫn không cho hắn một cơ hội nào. Chẳng phải tự dưng mà hắn đầu quân cho Thịnh Vũ, chỉ vì thấy Như Ý liên tục nhận làm đại diện cho tập đoàn này, hắn nghi ngờ cô đã để ý người nào đó trong ban điều hành.
Mạc Cách Tùng vẫn luôn phân vân chẳng biết là Vương Nhược hay Lâm Kiến Quốc, còn chủ tịch Vương Vỹ Đình thì hắn chưa thấy mặt bao giờ, không biết già hay trẻ nữa.
- Em ăn xong rồi, ngày mai còn phải quay quảng cáo sớm. – Cô khẽ nói, tay buông chiếc nĩa xuống, lấy khăn lau miệng.
- Để anh đưa em về.
- Em đã gọi Chu Hồng…
- Như Ý. - Mạc Cách Tùng gằn giọng.
- Được.
Cô miễn cưỡng gật đầu đồng ý và theo hắn ra xe sau khi thanh toán. Quãng đường về chẳng ai nói với ai câu nào, hai trái tim của hai kẻ cô đơn chẳng thể tìm chung một nhịp đập. Như Ý biết rõ tâm tư của Mạc Cách Tùng nhưng cô đã có nơi để hướng về nên không tài nào tiếp nhận được.
Hắn thả cô xuống ngay cổng rồi rời đi, chiếc xe khuất dần trong màn mưa tuyết ảm đạm. Như Ý đứng đó hồi lâu, mắt ngước nhìn về gác chuông nhà thờ phía xa, nơi ánh lên vệt sáng của vì sao lạ. Thật tâm cô rất muốn đi tìm Vỹ Đình nhưng lại không dám, sợ anh nổi giận.
Cô đã từng nghĩ, nếu biết được điều gì có thể uy hϊếp để anh phải bên cạnh mình thì cô cũng sẽ làm nhưng là không có gì cả, Vỹ Đình bây giờ chẳng lệ thuộc ai và cũng không hề có điểm yếu. Bất giác, lại nhớ đến Thủy Nguyệt, cô chắc rằng người con gái ấy hẳn chưa biết sự thật đâu, sẽ chẳng ai có dũng khí ở lại bên cạnh một người khi biết người ấy đã từng vì bị mình phản bội mà trở nên thân tàn ma dại, đến bờ vực thẳm.
Chuyện của Vỹ Đình cô đã hứa với anh giấu kín suốt đời vậy nên không thể nói ra. Bí mật này cả Thịnh Vũ chỉ có mấy người thân cận với Vỹ Đình là biết thôi. Nhân viên cũ bên Thịnh Thế chuyển qua cũng chưa từng thấy mặt con trai Quế Lệ Na vì trước giờ anh chỉ mải học chứ chẳng khi nào đặt chân đến công ty. Ước mơ của anh không phải kế tục sự nghiệp của ba mẹ mà là trở thành một giảng viên đại học.
Mãi nhìn trời nhìn đất và nghĩ ngợi mông lung nên khi Chu Hồng dừng xe ngay trước mặt mà Như Ý vẫn còn chưa hay biết. Đến lúc nữ trợ lý lên tiếng thì mới giật mình.
- Em định về thăm chủ tịch sao không bảo Mạc đại thần đưa đến đó luôn?
- Em không muốn ba hiểu lầm, rồi lại gán ghép em cho hắn. – Như Ý vừa đáp vừa chui tọt vào xe.
- Tuần sau bắt đầu quay MV của Lộ Tinh Văn rồi, em vui chứ?
- Vâng, chị Chu Hồng chưa bao giờ làm em thất vọng. – Cô nháy mắt tinh nghịch.
- Nhờ Vương phó tổng đấy, chị nói là em muốn nên cậu ấy chiều.
- Vương Nhược sao?
- Ừm, chứ em nghĩ chị liên hệ với ai mà được hả?
Chu Hồng hỏi và quay vòng vô lăng. Xe vừa đến ngã tư thì đèn đường chuyển sang màu đỏ, xe của cô vừa hay đậu song song cùng xe Vỹ Đình nhưng chẳng ai nhận ra. Vỹ Đình sốt ruột trông lên cột đèn, số nhảy tới đâu, anh đếm tới đó. Hôm nay, Vương Nhược bận đến tham dự buổi trình diễn thời trang nên anh phải thay mặt đi gặp tiểu thư Lisa nhà Roberts, đàm phán về đơn đặt hàng thiết kế và chế tác trang sức sắp tới. Nhà Roberts cũng là một đối tác lớn của tập đoàn, nếu không anh đã bảo Tuấn Kiệt thay mặt.
Lúc Vỹ Đình tới nhà Thủy Nguyệt thì đồng hồ điểm tám giờ tối. Ở bên trong, cô thôi không đợi nữa, tập tễnh xuống bếp, vừa lấy gói mì ra chế ăn tạm thì thấy anh xộc vào.
- Tôi xin lỗi, cô đói lắm rồi đúng không? – Vỹ Đình hỏi trong hơi thở gấp.
- Tôi tưởng anh không đến. – Thủy Nguyệt tròn mắt nhìn.
- Tôi có việc đột xuất, gọi cho cô không được. - Anh vừa nói vừa nhanh chóng soạn thức ăn, bày lên bàn.
- Vậy sao? Chắc là điện thoại hết pin, tôi mải viết kịch bản nên không để ý.
Ngước trông người đàn ông trước mặt, cái cảm giác như thân từ kiếp nào lại xuất hiện trong cô. Lúc chiều anh có gọi điện bảo cô đợi mình mua đồ ăn đến, chờ mãi không thấy, cô còn tưởng rằng anh đã quên. Bao mùa giáng sinh chỉ lầm lũi một mình, hôm nay đột nhiên lại có thêm một người, lòng tự dưng ấm áp lạ, cô lại nhớ Văn Phong nữa rồi, có lẽ là chưa bao giờ quên nhưng những lúc thế này lại nhớ đến quay quắt.
Bữa cơm đêm đông trôi qua lặng lẽ. Lúc Vỹ Đình rửa chén, Thủy Nguyệt đứng kế bên, khẽ cười, chẳng may bị anh quay sang bắt gặp.
- Sao vậy? Cô đang cười tôi? – Vỹ Đình thoáng chau mày.
- Nhân viên nam của Thịnh Vũ xem ra ai cũng đảm đang. – Thủy Nguyệt thản nhiên đáp.
- Ngoài tôi ra còn có ai sao? – Anh chậm giọng dò hỏi.
- À, không. – Cô vội vàng quay đi, tập tễnh bước về phòng khách.
Vỹ Đình biết cô đang nói đến Kiến Quốc, anh nhanh chóng tráng chén úp gọn rồi theo ra. Trên ti vi đang phát trực tiếp buổi trình diễn thời trang, ống kính quay cận cảnh các thiết kế trang sức, đôi khi màn hình còn xuất hiện cả Vương Nhược và Diệp Trân ngồi ngay dãy ghế đầu, rồi hình như còn thấy cả Lộ Tinh Văn.
Thủy Nguyệt cũng chẳng ngờ cô chỉ nói bừa ra ý tưởng thôi mà Vương Nhược có thể biến nó thành hiện thực. Thấy Vỹ Đình cũng đang chăm chú ngồi xem, cô buột miệng.
- Anh không đi chơi sao?
- Đi chơi?
- Phải, ra ngoài chơi lễ, hôm nay rất đông vui mà.
- Cô đi không?
Vốn dĩ là Thủy Nguyệt muốn đuổi khéo cho anh ta về với mẹ, nhưng chẳng biết tên họ Vương này vô tình hay cố ý không hiểu. Đang ngơ ngơ thì Vỹ Đình đã chạy lên phòng lấy áo khoác xuống, dịu dàng mặc vào cho cô rồi bế ra xe.
Ngoằn ngèo hết mấy con đường, cuối cùng họ dừng lại trước một công viên giải trí, không gian ngập trong sắc lung linh huyền ảo của hàng ngàn ánh sao lấp lánh, những hàng cây khô trụi lá, phủ một màu tuyết trắng nên thơ và lãng mạn. Vỹ Đình cõng Thủy Nguyệt dạo khắp xung quanh trước ánh mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người, cô xấu hổ chẳng dám nhìn ai, thấy hối hận vì đã không từ chối ngay từ đầu.
Trời dần khuya, dòng người cũng thưa thớt hẳn, Vỹ Đình cõng Thủy Nguyệt quay ra và đưa về nhà. Đến nơi, cô vội lên tiếng bảo anh đi đi vì chân mình đã đỡ hơn rồi, cô phải tranh thủ nói trước khi anh đề nghị nán lại. Nhìn vẻ khẩn trương của cô, anh hơi chút buồn cười, bế cô vào trong nhà xong, anh quay vội ra, lát sau trở vô, mang theo một quả táo.
- Giáng sinh vui vẻ.
Vỹ Đình cầm lấy tay cô đặt vào rồi bước đi rất nhanh. Trái táo đó anh đã dùng hai mươi bốn đồng tiền xu mua lấy, tin rằng sẽ nhận được tình yêu chân thật từ người mình thích. Lúc anh vừa chạm tay vào vô lăng thì ánh điện trên ô cửa sổ cũng vụt tắt, đồng hồ điểm mười hai giờ đêm, tiếng chuông giáo đường ngân vang, báo hiệu thời khắc chuyển giao năm mới.