Chào Mừng Đến Với Siêu Thị Công Đức

Chương 6: Chào Mừng Tới Siêu thị Công đức

"Thật sự không cần sao? Tiếng lòng của anh ấy to đến nỗi suýt làm điếc tai tôi rồi." Chàng trai xoa xoa tai, như thể thật sự nghe thấy những tiếng vọng trong lòng đối phương.

Lạc Thu Minh sững người một lúc, rồi cười chua chát: "Cậu giúp không được đâu."

Chàng trai không để tâm đến lời từ chối, nụ cười vẫn mang theo ý an ủi: "Nếu anh muốn hòa bình thế giới, thì tôi đúng là không giúp được, nhưng..."

Cậu ta cố ý ngừng lại, đợi đến khi thu hút được ánh mắt của Lạc Thu Minh, mới chậm rãi nói tiếp những từ cuối cùng.

Những từ khiến sắc mặt Lạc Thu Minh thay đổi trong tích tắc.

"Chỉ là muốn có một đứa con thôi, việc đó tôi có thể giúp được."

Trái tim Lạc Thu Minh chìm xuống đáy vực, anh nhìn Giang Trầm Ý, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Giang Trầm Ý lúc đầu chưa hiểu, cho đến khi nghe đối phương lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi và Mạn Mạn không cần mượn bụng người khác để sinh con, tôi không biết cậu lấy thông tin của tôi từ đâu..."

"Khoan đã! Khoan đã!" Giang Trầm Ý vội vàng ngắt lời.

Mượn bụng gì chứ! Ai mượn bụng ai! Cậu không làm những chuyện đó!

Giang Trầm Ý vừa buồn cười vừa bất lực giải thích: "Không phải như anh nghĩ đâu. Đứa trẻ tôi nói đến sẽ là con ruột của anh và vợ anh, không có bên thứ ba nào tham gia, cũng không phải thụ tinh ống nghiệm."

"Tôi có thể cho anh một đứa con khỏe mạnh, mang dòng máu của cả hai người. Anh muốn gì, tôi sẽ cho anh cái đó."

Lạc Thu Minh đứng sững tại chỗ, không phải mượn bụng cũng không phải thụ tinh ống nghiệm... vậy... vậy làm sao họ có thể có con?

Trong lòng anh dấy lên sự ngờ vực. Một người lạ đột ngột xuất hiện, tuyên bố có thể cho anh một đứa con... Hừ... Nếu đây không phải lừa đảo thì là gì?

Nhưng, nếu đây là sự thật thì sao?

Nếu cậu ta thật sự làm được thì sao?

Nếu thì sao? Lúc này trong lòng Lạc Thu Minh chỉ còn những câu "nếu". Anh đã chờ đợi quá lâu rồi, dù chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi cũng không muốn bỏ qua.

Lạc Thu Minh cảm nhận được nhịp tim đập ngày càng dồn dập trong l*иg ngực, sự khao khát và lo lắng đan xen khiến anh không thể đưa ra quyết định dứt khoát.

May mắn thay, Giang Trầm Ý cũng không yêu cầu anh phải trả lời ngay lập tức. Thay vào đó, cậu ta chỉ khẽ sờ vào túi áo và lấy ra một tấm danh thϊếp.

Tấm danh thϊếp đơn giản đến kỳ lạ - không tên người, không chức danh hay đơn vị công tác, chỉ có duy nhất một địa chỉ được in trên đó.

"Anh về bàn bạc với vợ đã," Giang Trầm Ý nói nhẹ nhàng: "Nếu quyết định rồi thì đến địa chỉ này tìm tôi. Yên tâm, phương pháp của tôi tuyệt đối không vi phạm pháp luật, cũng không dính líu đến vấn đề đạo đức gì cả. Anh có thể đến nghe thử, rồi sau đó mới quyết định cũng không muộn."

Lạc Thu Minh nhìn chằm chằm vào tấm danh thϊếp, ánh mắt như muốn xuyên thủng từng con chữ trên đó.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên khiến anh giật mình. Vội vàng cầm lấy tấm danh thϊếp, anh nghe máy nói chuyện với đạo diễn. Khi kết thúc cuộc gọi và quay người lại, bóng dáng của chàng trai trẻ đã không còn đâu nữa, như thể đã biến mất từ lúc nào.

Lạc Thu Minh mím môi, trầm ngâm một lúc rồi cuối cùng vẫn cẩn thận cất tấm danh thϊếp vào túi áo.

Sau khi thành công trao đi tấm danh thϊếp, Giang Trầm Ý hài lòng trở về siêu thị nhỏ của mình.

Nhìn từ bên ngoài, cửa hàng của cậu không đến mười mét vuông. Tuy được gọi là siêu thị, nhưng trông nó giống một cửa hàng tạp hóa những năm 80-90 hơn.

Không biển hiệu, không bất kỳ dấu hiệu nhận biết nào, chỉ có một cánh cửa gỗ màu xám luôn đóng kín, khiến người ta không thể nhìn thấy không gian bên trong ra sao.

Tuy nhiên, phía sau siêu thị có một sân rộng được bao quanh bởi tường cao, tầng hai là nơi Giang Trầm Ý sinh sống. Thực tế, tổng diện tích không hề nhỏ như vẻ bề ngoài.

Giang Trầm Ý nằm dài trên ghế, ngón tay gõ nhẹ như đang đếm: "Không biết người đó sẽ cân nhắc mất mấy ngày nhỉ?"

Cậu tin chắc người đó sẽ đến. Không thể không đến được.

Tiếng lòng vọng xa đến tận hai trăm mét còn to đến thế, ngay cả người bình thường nhặt được một trăm triệu cũng chưa chắc đã vui đến vậy.

"Nhiều nhất là hai ngày thôi, không thể lâu hơn được!" Giang Trầm Ý khẽ mở mắt trong bóng tối.

Khác với ban ngày, lúc này đôi mắt cậu lấp lánh một màu vàng kỳ lạ, tựa như có dòng nước vàng đang chảy róc rách, tạo nên một điểm sáng nổi bật giữa không gian tối tăm của cửa hàng.

Đúng như dự đoán, trưa hôm sau, vừa mới tỉnh giấc cậu đã nghe thấy hai giọng nói giống hệt nhau vang lên trong tâm trí.

"Xin chào... về chuyện đứa trẻ mà cậu đã nói hôm qua... rốt cuộc là thế nào vậy?"

Giang Trầm Ý nhìn qua cửa sổ, thấy một cặp vợ chồng trung niên đang đứng bên ngoài. Họ đeo kính râm to che gần hết khuôn mặt, toàn thân toát lên vẻ mệt mỏi và tuyệt vọng không giấu nổi.

Nhìn bộ dạng này, hẳn không ai có thể nhận ra họ chính là cặp đôi ảnh đế ảnh hậu lộng lẫy thường thấy trên màn ảnh.

Cậu không chọn cách giao tiếp qua cửa sổ. Những vị khách có thể trao đổi qua cửa sổ không phải là khách hàng thực sự của siêu thị này.

Bàn tay trắng trẻo của cậu nhẹ nhàng mở chốt cửa. Cánh cửa gỗ màu xám từ từ mở ra trước mặt hai người, để lộ đôi mắt trong veo của chàng trai.

Bởi vì những vị khách thực sự mà siêu thị này muốn tiếp đón, luôn phải bước vào từ cửa chính.

"Xin chào, chào mừng đến với Siêu thị Công đức."