Rất kỳ lạ, cô không cảm thấy giận dữ mà chỉ cảm thấy mệt mỏi.
"Thả ra trước đã." Giang Nhàn nói.
Giang Mạc Mạc buông tay.
Giang Nhàn xoa cổ tay bị bóp đỏ, hít một hơi thật sâu.
"Đừng đánh trống lảng. Chúng ta đang nói chuyện con trộm đồ. Thái độ gì vậy? Đứng lại!"
Giang Mạc Mạc không còn tâm trạng nghe bà ta nói đạo lý, quay người trở về phòng.
— Xem ra bữa tối nay cũng không ăn được rồi, biết thế ăn xong rồi hãy về.
"Giang Mạc Mạc!" Giang Nhàn gọi lớn.
Lúc này, quang não của Giang Nguyên lóe sáng, anh ta nhìn nội dung hiển thị rồi lập tức cản Giang Nhàn.
"Nhị thiếu gia nhà họ Lăng đến!"
Lời vừa dứt, một giọng nói lười biếng vang lên ở cửa.
"Anh bạn à, tôi đến nhà họ Tạ họ mới nói các người đã về trước, cũng không báo cho tôi một tiếng." Lăng Văn Lâm mang mái tóc vàng đặc trưng, bước vào.
Thấy Giang Nhàn, anh ta còn giơ tay chào.
"Ô, bác gái cũng ở đây à? Bác vẫn xinh đẹp như vậy. Chào buổi tối."
Giang Nhàn lập tức nở nụ cười dịu dàng: "Chào buổi tối, cậu Lăng. Tôi với Giang Chương có chút chuyện phải ra ngoài, các cậu cứ chơi thoải mái nhé."
Giang Mạc Mạc chưa bao giờ thấy Giang Nhàn dịu dàng như vậy, liền sững sờ trong chốc lát.
Giang Nguyên nhân lúc Giang Nhàn chưa ra khỏi cửa, ghé vào tai Lăng Văn Lâm nhỏ giọng hỏi: "Cậu Lăng, anh họ cậu thật sự sẽ tham gia bữa tiệc nhà họ Tạ sao?"
Bước chân của Giang Nhàn chậm lại.
"Cái cách gọi nghe cổ lỗ sĩ quá, đừng gọi tôi thế." Lăng Văn Lâm khó chịu, vỗ mạnh khiến Giang Nguyên lệch người qua một bên, rồi tùy tiện khoát tay.
"Anh tôi sẽ không tham dự cái bữa tiệc thấp kém đó."
"Cậu biết đấy, anh tôi là người đứng đầu nhà họ Lăng! Thân phận đó để mấy con mèo con chó tùy tiện tiếp xúc chắc?" Lăng Văn Lâm liếc qua robot đang mang trà đến, không nhận mà chỉ tay về phía Giang Mạc Mạc đang đi vào phòng người giúp việc, ra lệnh như ông chủ.
"Nói bao nhiêu lần rồi, cuối cùng nhà các người cũng thuê người giúp việc à? Có khách đến mà không rót nước, không biết phép tắc gì cả."
"Chị ấy không phải..." Giang Doanh Doanh đứng cạnh định giải thích.
"Ôi trời, Doanh Doanh càng ngày càng xinh đẹp đấy! Đứng xa vậy làm gì, lại đây ngồi đi." Lăng Văn Lâm vừa phát hiện ra Giang Doanh Doanh đứng bên cạnh, tùy tiện vỗ ghế sofa bên cạnh như gọi mèo gọi chó, bộ dạng đó giống như một công tử bột.
"Mạc Mạc, rót nước đi." Giang Nguyên cứng rắn nhét ấm nước vào tay Giang Mạc Mạc.
Giang Mạc Mạc không nhận.
"Coi như anh xin em đấy!" Giang Nguyên vừa nghiến răng nói nhỏ, vừa quay đầu cười gượng với Lăng Văn Lâm.
"Anh cười trông khó coi lắm, anh ta không phải bạn của anh sao?" Giang Mạc Mạc nói.
"Em biết cậu ta là ai không?" Giang Nguyên nghiến răng.
"Cậu ta là em trai của vị kia nhà họ Lăng."
"Em họ." Giang Mạc Mạc nói.
"Hả?" Giang Nguyên lập tức quay đầu nhìn cô.