Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Lái Cơ Giáp

Chương 34

Ánh mắt họ giao nhau, không ai chịu nhường ai.

“Cô ấy còn chưa mở miệng, sao cậu có thể quyết định thay cô ấy?” Lăng Diệp Lâm bước lên một bước, vừa rồi anh ta gọi sai tên, rõ ràng phản ứng của người này không giống như người biết tên thật của Giang Mạc Mạc.

Chắc chắn đây là một người chỉ nhìn thấy giá trị lớn của Giang Mạc Mạc mà đến để nịnh bợ, nhưng dù có nịnh bợ cũng chỉ có thể đưa ra chút lợi nhỏ, nên mới không biết xấu hổ mà bám theo, thật là nhỏ nhen.

Vì thế anh ta rất ghét những người như vậy, chỉ nhìn thấy lợi ích thì giống như cá mập ngửi thấy máu, cứ bám chặt không buông.

Hai người gần như có chiều cao tương đương, khoảng chừng đều cao gần 1m90, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.

Ánh mắt Ngạc Minh Tuấn lạnh lùng và sắc bén, tay nắm chặt đến nỗi nổi đầy gân xanh, cơ bắp cuồn cuộn toát lên sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ.

Lăng Diệp Lâm lại có dáng vẻ kiêu ngạo, như thể đã quen ở vị trí cao, ánh mắt nhìn người thì lơ đãng nhưng lại đầy sức ép.

Giang Mạc Mạc cao chỉ khoảng 1m74, lúc này ngẩng đầu nhìn hai người đang căng thẳng mà không hiểu gì cả.

Hai người này, làm gì thế nhỉ?

Sao lại có cảm giác như sắp đánh nhau vậy?

Khi cuộc chiến của họ sắp sửa bùng nổ, Giang Mạc Mạc thấy tình hình không ổn, lập tức lao vào kéo hai người ra.

“Đừng đánh nhau, có một cái quang não thôi mà. Anh bạn, anh cho tôi vay ít tiền, tôi sẽ mua ngay.” Giang Mạc Mạc nói.

Ngạc Minh Tuấn kìm nén cơn giận, bị Giang Mạc Mạc kéo đi mà không phản kháng: “Muốn mua cũng không thể mua từ tay anh ta, ai mà biết trong đó có virus không!”

Một người đàn ông có vẻ đã gần ba mươi, muốn đưa một quang não chỉ có thông tin của mình cho một cô gái, còn tìm đủ mọi cách để đưa tiền cho cô, nhìn thế nào cũng thấy có âm mưu, những ý nghĩ bẩn thỉu ẩn giấu dưới vẻ ngoài đẹp đẽ này, thật là kinh tởm.

Dù đối đầu, anh ta cũng không thể không thừa nhận, người này thực sự rất đẹp trai, tóc vàng, khuôn mặt hoàn hảo, tỉ lệ cơ thể tuyệt vời. Có thể thấy, dùng vẻ ngoài này để lừa gạt chắc chắn sẽ thành công.

“Có thể thêm bạn không?” Lăng Diệp Lâm không nhìn Ngạc Minh Tuấn đang tức giận, cúi đầu nhìn Giang Mạc Mạc, hỏi nghiêm túc.

“Có lẽ cô không biết tôi, tôi tên là Lăng Diệp Lâm.”

Anh ta nói rất khiêm tốn, dù sao thì chẳng có ai ở Liên Bang lại không biết nhà họ Lăng, nhưng không ngờ Giang Mạc Mạc thật sự không biết.

“À, chào anh, tôi là Giang Mạc Mạc.” Giang Mạc Mạc nhớ là Tiểu Bát đã nói qua, trong tình huống này phải tự giới thiệu mình.

Giang Mạc Mạc quay sang nhìn Ngạc Minh Tuấn.

Cô đột nhiên nhớ ra, cô còn chưa biết anh bạn này tên gì?

Chú chó lông xanh lạnh lùng gật đầu: “Ngạc Minh Tuấn.”