Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Lái Cơ Giáp

Chương 31

“Tôi sẽ mang cái này trả lại cho cô ấy.”

“Ông chủ đi thong thả!”

---

Giang Mạc Mạc chạy vội đến địa điểm đã hẹn, tìm một vòng nhưng không thấy ai.

Cô lau mồ hôi trên trán, hơi thất vọng tựa vào tường.

“Chắc là mình không trễ giờ đâu nhỉ, sao anh ta không chờ mình chứ?” Cô lẩm bẩm.

Khi đang càu nhàu, một chai nước lạnh bất ngờ xuất hiện trước mặt.

“Uống chút nước đi.” Ngạc Minh Tuấn nhìn dáng vẻ thở hổn hển của cô, khóe miệng vô thức nhếch lên một chút.

Nhìn tốc độ cô chạy đi lúc nãy, anh ta biết cô sẽ khát nước khi quay lại, nên vừa lên đây đã tiện ghé qua cửa hàng mua chai nước.

“Cảm ơn!” Giang Mạc Mạc vui vẻ nhận lấy, mở nắp chai uống mấy ngụm, rồi rút thẻ ngân hàng ra đưa cho anh ta.

“Tôi có tiền rồi! Chai nước này bao nhiêu, để tôi chuyển cho anh luôn. Mật khẩu là sáu số 6.”

Ngạc Minh Tuấn cười khổ nhận lấy thẻ: “Cô tin tôi đến mức đưa luôn cả thẻ và mật khẩu như vậy sao?”

“Anh không phải người xấu.” Giang Mạc Mạc vừa nói vừa uống thêm mấy ngụm nước.

“Cũng chưa chắc đâu.” Ngạc Minh Tuấn thu lại nụ cười, rũ mắt xuống, vẻ mặt hơi âm trầm.

Giang Mạc Mạc không quan tâm, cô đang rất vui, còn vỗ vai anh ta hai cái.

“Trực giác của tôi rất chuẩn, anh cứ tin tôi đi.”

Câu nói này nghe có vẻ kỳ quặc, nhưng lại khiến Ngạc Minh Tuấn ngẩn người.

Từ nhỏ, anh ta không được ai yêu quý, mọi người đều vô cớ xa lánh anh ta. Cho dù vì lý do nào đó mà bề ngoài tỏ ra thân thiết, thì cuối cùng họ cũng chán ghét mà rời đi. Dường như anh ta sinh ra đã mang tội lỗi. Đây là lần đầu tiên có người khẳng định về anh ta một cách tự tin như vậy.

“Tôi tin cô.” Ngạc Minh Tuấn cúi đầu, rút 20 tinh tệ từ tài khoản của cô.

“Chai nước này giá 10 tinh tệ.”

Giang Mạc Mạc giật mình, suýt chút nữa bóp nát chai nước.

“Nước gì mà đắt dữ vậy?!”

“Giá cả ở Chủ Tinh là như thế. Tôi cũng chưa quen được.” Ngạc Minh Tuấn trả lại thẻ ngân hàng cho cô, thái độ thoải mái hơn nhiều.

“Cô nên tiết kiệm một chút, mua một chiếc quang não, sẽ tiện lợi hơn.”

“Vậy anh cũng không phải người ở Chủ Tinh?” Giang Mạc Mạc cất thẻ vào túi, tò mò hỏi.

“Tôi đến từ hệ hỗn loạn bên cạnh Chủ Tinh.” Ngạc Minh Tuấn vừa nói vừa quan sát nét mặt của cô.

Anh ta chưa bao giờ tiết lộ xuất thân của mình với ai, sợ rằng sẽ thấy ánh mắt ghét bỏ hay sợ hãi trên khuôn mặt họ.

Hệ hỗn loạn, đúng như tên gọi, là khu vực mà chính phủ Liên Bang gần như từ bỏ. Ở đó, các thế lực địa phương chia cắt rất nghiêm trọng, không có tổ chức hay quy tắc, là nơi sinh sống của những kẻ liều mạng sống trên lưỡi dao, đồng thời cũng là nơi khởi nguồn của Tặc Tinh. Chỉ cần nghe tên, người dân Liên Bang sẽ cố tránh càng xa càng tốt.

Ngạc Minh Tuấn quan sát một lúc, thấy trên gương mặt Giang Mạc Mạc thật sự không có chút biểu hiện bài xích nào, anh ta mới yên tâm, hỏi thăm lai lịch của cô.

“Cô đến từ hệ biên giới đúng không?”

Giang Mạc Mạc gật đầu: “Chắc là vậy.”