Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Lái Cơ Giáp

Chương 14

“Nghe nói ở hành tinh hoang vu không có nhiều thực vật, rau xanh này tốt cho sức khỏe, em ăn nhiều vào.”

Giang Mạc Mạc nhìn chằm chằm vào đĩa rau trước mặt, ánh mắt khó đoán.

Cả bốn người nhà họ Giang đều nhìn cô.

Khoảng hơn mười giây trôi qua, cuối cùng Giang Mạc Mạc gắp miếng rau và bỏ vào miệng.

Ánh mắt mọi người dời đi.

Không khí trong phòng ăn trở nên hòa nhã hơn.

Những gì xảy ra trước đó thực chất giống như một bài kiểm tra tuân phục. Nhà họ Giang lợi dụng việc Giang Mạc Mạc không hiểu quy tắc, liên tục thử giới hạn của cô. Đến khi cô chủ động yêu cầu đồ đạc, họ mới có được cái “nhược điểm” đầu tiên và thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Giang Mạc Mạc thật sự không hiểu sao?

Dĩ nhiên cô hiểu rõ.

Cô cúi đầu, tập trung ăn uống, hoàn toàn phớt lờ bầu không khí đột nhiên vui vẻ trên bàn ăn. Cô biết rằng từ đầu đến cuối, cô chỉ là kẻ ngoài cuộc trong trò chơi tình thân này.

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, mọi thứ trên bàn bị quét sạch.

Giang Nguyên không tin nổi, trừng mắt nhìn Giang Mạc Mạc: “Em ăn nhiều quá rồi đấy! Một mình em ăn hết phần của tám người!”

Giang Mạc Mạc khựng lại khi đang lau miệng: “Đây là phần của tám người? Các người ăn ít thế? Ăn vậy có no không? Chẳng phải nhà chúng ta giàu có nhất sao?”

Một loạt câu hỏi của cô khiến Giang Nguyên đờ người ra.

Bỗng nhiên anh ta cảm thấy Giang Mạc Mạc như trở nên sắc bén hơn.

“Nhưng cũng không ai ăn như em cả! Ăn nhiều như thế không thấy khó chịu à?”

Anh ta có thể hiểu được việc cô chưa từng ăn đồ ngon ở hành tinh hoang vu, nhưng mà…

“Thực ra em vẫn chưa no.” Giang Mạc Mạc đáp.

Sức ăn của cô rất lớn, một con dị thú cao bằng người bình thường, cô có thể ăn hết trong chưa đầy một tuần.

“Con ăn quá nhanh nên không cảm thấy no thôi.” Giang Nhàn nhấp một ngụm trà, nhẹ nhàng nói, “Con gái ăn uống phải từ tốn, nhai kỹ nuốt chậm. Một miếng nên nhai ít nhất 30 lần, nhìn xem em gái con kìa.”

Giang Mạc Mạc nhướn mày, không phản bác cũng không đồng ý.

Nếu ăn theo cách đó, nhai đến mỏi cả hàm cô cũng chẳng thấy no.

Giang Nhàn không mong Giang Mạc Mạc thay đổi ngay, đặt tách trà xuống nói: “Mẹ có hẹn với phu nhân Vương, bây giờ phải đi rồi.”

“Con cũng phải về trường, trường sắp tuyển sinh, hội học sinh cần chuẩn bị.” Giang Nguyên đứng dậy.

“Anh còn một cuộc họp.” Giang Chương cũng đứng lên, “Doanh Doanh, em nhớ làm thẻ phụ cho Mạc Mạc.”

“Em biết rồi, anh cả.” Giang Doanh Doanh mỉm cười gật đầu, lấy áo khoác từ giá treo đưa cho Giang Chương.

Rất nhanh, trong phòng ăn chỉ còn lại Giang Doanh Doanh và Giang Mạc Mạc.

“Khi nào tôi nhận được thẻ phụ vậy?” Giang Mạc Mạc nhìn khuôn mặt luôn giữ nụ cười của Giang Doanh Doanh, cô bất giác nhoẻn miệng cười lại.

“Không chắc được, chị à.” Giang Doanh Doanh vẫn giữ nụ cười, khẽ cúi đầu với Giang Mạc Mạc rồi bước đi.

【Nếu chưa no, trong tủ lạnh ở phòng bếp có đồ ngọt và thịt.】

Tiểu Bát lê cái thân hình mũm mĩm, cứng nhắc của mình đi tới.

Giang Mạc Mạc ôm nó, áp má vào lớp vỏ lạnh ngắt của nó, giọng nói đầy vui vẻ: “Tao vừa xin được một chiếc tàu mới cho mi đấy! Hình như chiếc tàu đó được cải tạo từ chiến hạm, bên trong còn có hệ thống chiến đấu bị phong ấn.