Thiên Kim Thật Chỉ Muốn Lái Cơ Giáp

Chương 11

Giang Mạc Mạc né qua một bên, ngẩng đầu nhìn anh ta, xác nhận kỹ lưỡng rồi mới vui vẻ cười nói: “Anh cả về rồi!”

“Ừ.” Giang Chương thu tay lại, sắc mặt khó đoán.

Giang Mạc Mạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra cô đoán đúng rồi.

Vừa nãy trong đầu cô lặp đi lặp lại hai từ “cha” và “anh cả” mấy lần, cuối cùng quyết định gọi là “anh cả”.

Chủ yếu vì khí chất nghiêm nghị của anh ta khiến anh ta trông không giống người đồng trang lứa, mà người trên chủ tinh lại bảo dưỡng rất tốt, nếu đặt anh ta và mẹ cùng nhau còn khó phân biệt được sự chênh lệch tuổi tác.

“Cha con đâu rồi?” Giang Nhàn hỏi.

“Cha có khách hàng quan trọng cần gặp, bảo con truyền đạt lại ý tưởng của ông ấy.” Giang Chương ngồi xuống đối diện Giang Nhàn, liếc nhìn em trai em gái vẫn đang đứng, nói: “Ngồi đi.”

Mọi người lần lượt ngồi xuống, Giang Mạc Mạc bị đẩy đến góc bàn, đúng chỗ đặt món tráng miệng.

“Mạc Mạc.”

“Dạ.” Giang Mạc Mạc rời ánh mắt khỏi đĩa bánh ngọt, nhìn về phía Giang Chương, cô nở nụ cười nói: “Có chuyện gì vậy, anh cả?”

“Cha nói, trước đây khi Giang Doanh Doanh và Giang Nguyên trưởng thành, đã chia cổ phần cho họ rồi, việc thay đổi quyền sở hữu cổ phần rất phiền phức. Vì vậy, cổ phần vẫn do Giang Doanh Doanh nắm giữ, trước khi em làm xong quang não, cứ để em ấy mở tài khoản phụ cho em, tạm thời dùng làm tiền tiêu vặt.”

“Bao giờ thì làm được quang não?” Giang Mạc Mạc hỏi.

“Đợi em lấy được quyền cư trú trên chủ tinh.” Giang Chương đáp.

Giang Mạc Mạc nhìn sang quản gia đứng bên cạnh.

Cô nhớ không lầm thì quản gia không nói với cô như vậy.

Giang Chương thấy cô ngó nghiêng, bèn gõ ngón tay lên bàn. Tiếng gõ trầm vang vọng trong không gian yên tĩnh của phòng khách.

“Và còn nữa, cha nói chuyện em lưu lạc ở hành tinh hoang vu chưa công khai. Vì danh tiếng của nhà họ Giang, trước mặt người ngoài, nhà họ Giang chỉ có một người con gái duy nhất là Giang Doanh Doanh.”

“Vậy em là gì?” Giang Mạc Mạc chỉ vào mình, ngạc nhiên hỏi.

“Em dĩ nhiên cũng là con gái nhà họ Giang.” Giang Chương đáp.

“Ý em là, trước mặt người ngoài thì em là gì?” Giang Mạc Mạc truy hỏi.

Giang Chương im lặng vài giây: “Chuyện này về sau này hẵng nói. Hiện tại, em tạm thời không nên ra ngoài.”

Giang Mạc Mạc không chút giấu giếm, nói thẳng: “Ý là em không có hộ khẩu, đúng không?”

Cô vốn không giỏi kiểu ăn nói vòng vo, nói chuyện với Tiểu Bát cũng toàn thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, chẳng hiểu mấy cách nói ẩn ý.

Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt Giang Chương tối sầm lại.

Anh ta lăn lộn trong thương trường bao năm, toàn tiếp xúc với những người khôn ngoan, lời nói luôn vòng vo khéo léo, chưa từng gặp ai nói thẳng như thế.

“…Cũng không thể nói như vậy.” Giang Chương đáp. “Quyền cư trú trên chủ tinh vốn dĩ rất khó làm, thông tin của em trong nhà đã nộp lên rồi.”

“Được thôi.” Giang Mạc Mạc miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.

Phản ứng khác lạ của cô khiến những lời anh ta chuẩn bị sẵn trên đường về hoàn toàn vô dụng.

Giang Chương thu lại vẻ bình thản, trở nên nghiêm túc: “Vậy, về vấn đề cổ phần và thân phận vừa rồi, em có ý kiến gì không?”

Giang Mạc Mạc thờ ơ gật đầu: “Không, em chấp nhận. Vậy em ăn cơm được chưa?”