Đôi mắt Giang Mạc Mạc sáng bừng lên: “Đúng rồi! Khó khăn lắm mới ra ngoài được! Lần trước mi nói trường dạy lái cơ giáp tên gì ấy nhỉ?”
【Bây giờ gọi là Học viện cơ giáp trung ương.】
“Vậy đến đó đi!” Giang Mạc Mạc hớn hở, đầy năng lượng: “Tôi đi tắm trước, sau đó ăn cơm. Trên đường đi tôi sắp chết đói rồi, tối chúng ta nói chuyện tiếp nhé!”
【Hệ thống tắm bên này giống trên chiến hạm, là loại phân giải vết bẩn. Cô đứng vào bên trong, nhấn nút khởi động, để tia sáng rà quét một lượt là xong.】
Mười giây sau, Giang Mạc Mạc bước ra, trông sạch sẽ hoàn toàn.
“Tôi cảm thấy mình trắng hơn một chút thì phải?”
【Ánh sáng trong hệ thống tắm này có chứa thành phần làm trắng, tôi đã kiểm tra rồi, không có tác dụng phụ.】
“Ở đây lấy da trắng làm đẹp à?”
Giang Mạc Mạc mở tủ quần áo, bên trong toàn là váy dài, không có lấy một bộ quần áo.
【Đúng vậy, còn theo đuổi vẻ đẹp mảnh mai và trẻ trung nữa.】
“Cũng hợp lý, hành tinh này có trọng lực nhẹ, không cần tốn nhiều sức cũng chẳng cần quá nhiều cơ bắp.”
Giang Mạc Mạc nhảy tại chỗ vài lần, bật lên hơn một mét.
“Xem ra ở đây không cần mặc khung xương ngoài của cơ giáp, mật độ xương của mình đủ để chịu được các hoạt động hằng ngày.”
【Chủ yếu là vì trọng lực ở hành tinh hoang vu của chúng ta quá lớn.】
Trước khi gặp Giang Mạc Mạc, Tiểu Bát không dám tưởng tượng có người nào sống nổi trên hành tinh hoang vu. May mà chiến hạm vẫn còn thuốc tăng cường gen, nếu không, Giang Mạc Mạc đã không sống nổi tháng đầu tiên.
“Sao mấy cái váy này nhỏ thế?”
Giang Mạc Mạc cầm hết váy trong tủ ra thử, phát hiện chẳng cái nào mặc vừa.
Những chiếc váy có eo nhỏ đến mức, chỉ nhìn thôi cô cũng biết kéo khóa không nổi.
Không còn cách nào khác, cô đành mặc lại chiếc váy mình mặc lúc đến đây.
Dù chiếc váy này trông cũng nhỏ, nhưng ít nhất chất liệu co giãn, miễn cưỡng vừa vặn.
Khi cô bước ra lần nữa, ba người nhà họ Giang vẫn đang ngồi bên bàn ăn.
Thấy cô bước ra, biểu cảm của mỗi người lại khác nhau.
“Thật ngại quá, hệ thống tắm này là loại mới nhất, tôi quên không nói cách dùng cho cô, là lỗi của tôi.” Giang Doanh Doanh đứng lên, gương mặt lộ vẻ áy náy, đôi mắt dài hơi rũ xuống, trông vô cùng đáng thương.
Giang Mạc Mạc liếc eo thon của cô ta, lập tức hiểu ra quần áo trong tủ đều là cỡ của ai.
“Không sao đâu, tôi biết dùng mà, tôi tắm rồi.”
Giang Mạc Mạc đi tới bàn ăn và ngồi xuống.
Từ lúc cô bước ra, Giang Nhàn đã tỏ ra không kiên nhẫn. Nghe câu trả lời của cô, giọng bà ta đầy trách móc: “Tắm xong rồi sao không thay quần áo?”
“Quần áo nhỏ quá, không mặc vừa.”
Giang Mạc Mạc ngẩn người.
Giang Nhàn nhíu mày.
“Con nên xem xét giảm cân đi.”
“Không cần đâu.”
Giang Mạc Mạc đặt tay lên eo mình, sau đó chỉ vào eo Giang Doanh Doanh, thành thật nói: “Nếu gầy đến mức như cô ấy, con sẽ không mặc vừa cả bộ xương ngoài nhỏ nhất của cơ giáp.”
“Khung xương con lớn, không gầy được như con bé.” Giang Nhàn nói với vẻ không kiên nhẫn, “Mỗi người đều có dáng dấp khác nhau, Doanh Doanh có thân hình đẹp như vậy là vì có nền tảng tốt. Nhà họ Giang của chúng ta…”