Trọng Sinh Thành Sủng Vật Của Thái Tử Âm Trầm

Chương 25

Giang Nam Tiêu nghe lời của Giang Vọng Tân liền bật cười khẽ, tiếng cười trầm thấp thoảng qua tai, làm lông mi cậu khẽ run rẩy.

Ngay sau đó, Giang Vọng Tân được ôm chặt hơn, đến khi cảm thấy tâm tình đã bình ổn, Giang Nam Tiêu mới bế cậu đứng dậy, bước thẳng về phòng trà Minh Hạnh.

Phòng vẫn được dọn dẹp đâu vào đó dù mấy ngày qua không có người ở.

Bước vào phòng ngủ, Giang Vọng Tân được thả xuống đất, nhẹ mỉm cười, giọng mang theo chút vui vẻ, “Cảm ơn ca.”

Giang Nam Tiêu cũng cảm nhận được tâm trạng cậu, thoáng thư thái, nhẹ giọng nói, “Đường xa vất vả, đệ nghỉ ngơi đi.”

“Vậy còn huynh thì sao?”

“Ta còn chút công vụ cần xử lý.”

Ánh mắt Giang Vọng Tân thoáng trầm lại, lòng không muốn để đại ca rời đi.

Không thể phủ nhận rằng lời của đại ca đã khiến cậu mở lòng được chút ít, tựa như đã trút bỏ một tầng xiềng xích vô hình, dù biết đó chỉ là tạm thời. Hai kiếp luân hồi chỉ mình cậu biết rõ, chẳng nói chắc được khi nào lại vướng vào ngõ cụt suy nghĩ, nhưng ít nhất trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, cậu muốn ở bên đại ca lâu thêm chút nữa.

Chí ít là vào lúc này.

Giang Nam Tiêu đưa tay về phía cậu.

Giang Vọng Tân khép mắt, không né tránh.

Ngón tay thon dài, các khớp xương rõ ràng, dừng bên má cậu, khẽ vén một lọn tóc ra sau. Cậu hơi nín thở.

“Đệ thân thể yếu, nghe lời mà nghỉ ngơi đi.” Giang Nam Tiêu thu tay lại, gương mặt không biểu lộ gì, nhưng từng lời đều chan chứa sự quan tâm, “Ta ở ngay phòng bên.”

Thật ra đời trước, vào lúc này thân thể của Giang Vọng Tân chưa đến mức yếu nhược như bây giờ, đúng như thái y từng nói, có lẽ là vì cậu suy nghĩ quá nhiều.

Giang Vọng Tân lặng nhìn bóng lưng đại ca rời đi, rồi tự mình bước đến giường nằm xuống.

Trong tâm trí, ký ức hai kiếp hòa quyện vào nhau, cuối cùng hiện lên gương mặt lạnh lùng của đại ca, đôi mắt phượng dài hẹp chăm chú nhìn cậu.

Dần dần, lòng cậu trỗi dậy một cảm giác an yên.

Được sống lại lần nữa, thật tốt.

Được gặp lại đại ca, thật tốt.

---

Sáng hôm sau, khi Giang Vọng Tân thức dậy, Giang Nam Tiêu đã vào triều. Hôm nay trong cung có yến tiệc, e rằng đại ca sẽ về muộn.

Yến Lai thấy cậu tỉnh liền mang nước vào, Giang Vọng Tân chỉnh trang rồi rửa mặt.

Vừa rửa tay xong, Yến Lai không nhịn được mở lời, “Thế tử, hôm nay là tiết Thượng Tỵ đấy ạ.”

Giang Vọng Tân liếc mắt nhìn hắn.

Đôi mắt Yến Lai sáng long lanh, ánh nhìn lấp lánh đầy mong chờ. ( dth xĩuuu)

Giang Vọng Tân nhìn hắn, khẽ buồn cười, ngoài mặt chỉ bình thản đáp, “Ừ, ta biết.” Ánh mắt Yến Lai có chút ngập ngừng.

Lần trước hắn xúi thế tử đi chơi ở Hương Viễn Sơn, kết quả lại khiến thế tử đổ bệnh, may mà có đại công tử chăm sóc. Lần này thân thể thế tử vừa khá hơn chút, hắn không dám mạo muội nhắc lại, ánh mắt liền trở nên ảm đạm.

“Yến Lai.” Giang Vọng Tân bỗng gọi.

Yến Lai ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủ rũ hiện rõ.

Giang Vọng Tân khẽ mỉm cười, “Hôm nay đi ra ngoài thành xem một chút nhé.”

Hằng năm vào tiết Thượng Tỵ, dân chúng trong thành đều tổ chức nghi lễ trừ tà, cảnh sắc đông vui. Năm nào cậu cũng dẫn Yến Lai đi cùng. Năm nay, cậu không định vào cung dự lễ, nghĩ rằng như thường lệ đi dạo phố cũng là ý hay. Huống hồ hầu phủ có đại ca làm quan, bệ hạ cũng nể mặt Giang gia, sẽ không truy cứu.

Nghe lời y, Yến Lai mừng rỡ suýt nhảy dựng lên, “Hay quá!”

Kiếp trước, vào tiết Thượng Tỵ, Giang Vọng Tân có vào cung, cũng lâu rồi cậu không được ra ngoài thoải mái. Lần đi Tây giao vừa rồi không có dịp ngắm cảnh, lần này muốn thong thả một chút.

Hôm nay trong thành đặc biệt náo nhiệt, phố dài tấp nập người qua lại, tốp ba tốp năm, đôi lứa, người người đơn lẻ tản bộ dọc đường phố. Hai bên là hàng quán, đủ món đồ mới lạ, tiếng rao gọi không ngừng, thu hút người đến xem.

Ngồi trong xe ngựa nghe tiếng ồn ào bên ngoài, lòng Giang Vọng Tân cũng thấy vui lây, bảo, “Đến Lộc Bảo Các.” Yến Lai ngạc nhiên hỏi, “Thế tử đến đó làm gì vậy?”

Ngón tay Giang Vọng Tân nhấc một góc rèm, ánh mắt lướt qua những quầy hàng nhỏ, thản nhiên đáp, “Mua quà cho đại ca.”

Yến Lai “ồ” một tiếng đầy thán phục.

Xe ngựa đi trên con phố đông đúc với tốc độ chậm rãi nhưng đều đặn. Phần lớn dân chúng không để ý đến xe, nhưng thấy ký hiệu “Giang gia” thì tự giác tránh né.

Chỉ mất một khắc, xe ngựa đã đến Lộc Bảo Các.

Yến Lai đỡ Giang Vọng Tân xuống, hai người hầu theo sát phía sau.

Giang Vọng Tân bước vào, tầng một của Lộc Bảo Các bày đầy những kệ tường lớn. Một bên là đồ sứ tinh xảo, một bên là trang sức quý giá, đủ loại vật phẩm mới lạ.

Vừa vào, chưởng quỹ liền tiến đến, “Công tử cần gì ạ?” Giang Vọng Tân nói, “Văn phòng tứ bảo.”

Nhớ đến những món đồ đại ca đặt trong phòng mình, cậu muốn mua ít giấy lanh, giấy da, bút, mực, nghiên mực mới và đồ chặn giấy.

Đang nhìn quanh, Giang Vọng Tân bỗng bắt gặp một đồ chặn giấy hình sư tử bằng đồng thau, đuôi cong, nét chạm khắc tinh xảo, tựa một con sư tử thực thụ.

“Ta lấy món này.”

Chưởng quỹ mỉm cười, “Công tử quả là có mắt tinh tường, đây là tác phẩm mới của đại sư Đôn Ân mà chúng tôi vừa có được.”

Giang Vọng Tân đã từng nghe về đại sư Đôn Ân, người là thợ thủ công nổi tiếng ở Tây Tĩnh. Điện Thanh Hòa nơi bệ hạ ngự cũng từng mời ông chế tác, tiên hoàng còn đặc biệt ra lệnh cho ông chủ trì giám sát.

“Ồ?” Giang Vọng Tân tiến lên quan sát kỹ.

“Đại sư đã lâu không cho ra đời tác phẩm nào, món này là cửa hàng chúng tôi may mắn lắm mới có được.” Chưởng quỹ tiếp tục ca ngợi.

Giang Vọng Tân xem qua, quả thực là tác phẩm của đại sư Đôn Ân. Trong những món đồ đại ca sưu tầm cũng có nhiều tác phẩm của ông. Sau một lúc suy nghĩ, cậu bảo, “Đóng gói lại đi.”

Sau đó, cậu chọn thêm vài món văn phòng tứ bảo khác, “Gửi đến phủ hầu phía đông thành.” Chưởng quỹ nghe vậy thoáng khựng lại, càng thêm kính cẩn, cúi đầu tiễn y ra cửa.

Đợi y đi khuất, người hầu bê chiếc hộp gỗ nhỏ định bỏ đồ vào, thấy chưởng quỹ cung kính thì tò mò hỏi nhỏ, “Chưởng quỹ, vị công tử ấy là ai vậy?”

“Đi đi,” chưởng quỹ phất tay, lấy chiếc hộp gỗ nhỏ ra, “Mang chiếc hộp trong quầy đầu tiên ra đây.”

Người hầu ngạc nhiên, “Cái đó ư?” Đồ ở quầy đầu là dành cho khách quý nhất, vị công tử kia có lai lịch thế nào?

Chưởng quỹ hỏi, “Tiểu Hạ, có biết phủ hầu không?”

Người hầu gật đầu.

Chưởng quỹ giải thích ngắn gọn, “Phủ hầu phía đông thành.”

Phía đông… phủ hầu, cả phía đông chỉ có một phủ hầu.

Chưởng quỹ thấy hắn đã hiểu, liền thấp giọng, “Vị ấy hẳn là Giang thế tử.” Khí chất bất phàm, phong thái cao quý, chẳng giống người thường.

Người hầu ngạc nhiên trước thân phận công tử đó, tiếc nuối nói, “Lẽ ra nên nhìn kỹ hơn.”

Giang Vọng Tân rời Lộc Bảo Các, đi đến bờ sông Tử Thủy không xa. Hôm nay dân chúng trong thành đều tập trung làm lễ trừ tà.

Càng đến gần sông, người càng đông, Giang Vọng Tân liền xuống xe, cùng Yến Lai đi bộ. Vừa đi được một đoạn thì có người gọi cậu.

“Vệ Hằng?” Giang Vọng Tân ngạc nhiên quay lại.

Vệ Hằng đến gần, bộ trường bào tinh xảo, miếng ngọc bội bên hông phản chiếu ánh nắng. “Hôm nay lại có nhã hứng ra ngoài à?”

Vừa nói, Vệ Hằng nhìn quanh, “Vị đại công tử của ngươi không đi cùng sao?” “Đại ca đang ở triều.” Cậu đáp.

Giang Vọng Tân nhớ Vệ Hằng cũng đang nhậm chức ở Lễ bộ, “Còn ngươi thì…”

“Hôm nay các bộ không có nhiều việc, chỉ cần trực nửa ngày là được. Vả lại, ta muốn ra ngoài thì ra thôi.” Vệ Hằng hãnh diện đáp, xong lại nhớ tới thân phận của Giang Vọng Tân, cảm thấy mình thật chẳng có gì để khoe mẽ, bèn cười gượng hai tiếng để xua tan bầu không khí gượng gạo.

Giang Vọng Tân trầm tư.

Nếu chỉ cần trực nửa ngày, chẳng phải đại ca cũng…

Cậu đang suy nghĩ, bỗng thấy Vệ Hằng đi vài bước đến lối vào con hẻm nhỏ.

Vệ Hằng dừng lại, nói, “Ngươi với đại công tử thân thiết nhỉ. Hôm trước ta thấy y còn…”

Giang Vọng Tân vốn không nhắc chuyện riêng tư trước mặt người ngoài, nhưng khi nghe hắn nói nửa câu đầu, cậu định gật đầu, lời tiếp theo khiến cậu hơi ngạc nhiên, “Hả?”

Vệ Hằng kỳ quái nói, “Đại công tử còn bế ngươi nữa.” Kiểu bế như trẻ con vậy, hôm ấy hắn và Thi Vô Miên đều nhìn thấy, mãi vẫn chưa hoàn hồn.

“Khụ, ta chỉ nói vậy thôi.” Vệ Hằng không có ý tò mò thêm, chỉ từ lần đó đã nhận ra quan hệ huynh đệ họ rất tốt. Còn như nhà hắn, mấy huynh trưởng của hắn thường ngày không đánh hắn thì đã là tốt lắm rồi, chứ nói gì đến chuyện bế hắn.

Vệ Hằng liền đổi chủ đề, “À phải, hôm trước ta định rủ ngươi đi hội hoa, nhưng quản sự nói ngươi ở Tây giao. Ngươi có biết không, lần này Thi công tử đoạt giải quán quân cuộc thi thơ, quả không hổ danh đệ nhất tài tử.”

Giang Vọng Tân đứng bên nghe, chuyện thi thơ ở hội hoa, kiếp trước cậu từng tham gia nên biết rõ mọi chuyện xảy ra, nhưng nghe Vệ Hằng kể thao thao bất tuyệt, cậu bỗng thấy hơi quen thuộc.

Quay sang một bên, cậu bắt gặp ánh mắt sáng ngời của Yến Lai đang nghe say mê, sự quen thuộc ấy rốt cuộc cũng có lời giải.

Thấy đối phương còn lâu mới dứt lời, ý định về phủ xem đại ca có về không của Giang Vọng Tân tan biến, cậu đề nghị, “Hay là chúng ta vào tửu lâu phía trước ngồi trò chuyện?”

Lần trước đúng là y thất hẹn, Vệ Hằng tuy không để ý, nhưng Giang Vọng Tân không thể không làm gì để bù đắp, vào tửu lâu xong liền đưa mọi người vào nhã gian, lại gọi một bàn đầy những món ngon trân quý.

Vệ Hằng cũng chẳng khách sáo, có người mời liền thoải mái ăn uống, vừa ăn vừa trò chuyện với Giang Vọng Tân.

Những lần ít ỏi cả hai ngồi cùng nhau đều là Vệ Hằng nói, còn Giang Vọng Tân lắng nghe.

Vệ Hằng biết tính cậu, vẻ ngoài trông có vẻ lạnh nhạt xa cách, nhưng lại không phải là người tồi, ngược lại còn là một người biết lắng nghe. Vì vậy hắn rất thích nói chuyện với cậu, cảm thấy vô cùng dễ chịu khi ở bên.

“Lát nữa trong cung mở yến tiệc, ngươi dự không?” Vệ Hằng nhai đậu phộng hỏi.

Giang Vọng Tân lắc đầu, “Không đi.”

“Không đi à.” Vệ Hằng hơi tiếc nuối nói, rồi tiếp tục cắm cúi thưởng thức món ngon. Hắn ăn rất nhanh nhưng lại không thô lỗ, vẫn giữ tư thái đúng mực của công tử thế gia, khiến Giang Vọng Tân vốn không đói cũng không kìm được dùng một chút.

Cả hai xong bữa, rời tửu lâu, dừng chân bên đường.

Đúng lúc ấy, bóng một người thoáng hiện bên khung cửa sổ lầu hai.

“Vừa nghe ngươi định đến sông Tử Thủy, hay chúng ta cùng đi nhé?” Vệ Hằng đề nghị.

Giang Vọng Tân đáp, “Ta không đi nữa, vừa nhớ ra có vài thứ cần mua.”

Vệ Hằng nhướng mày cười, không biết từ đâu lấy ra một chiếc quạt xếp phe phẩy, thản nhiên nói, “Ngươi không đi, vậy ta đành đi một mình.”

Giang Vọng Tân chào từ biệt hắn, Yến Lai lúc này mới chạy đến gần, “Thế tử, đồ không phải đã mua rồi sao?” “Về phủ thôi.” Giang Vọng Tân khẽ nhếch môi cười.

Yến Lai ngạc nhiên, “Không đi chơi sao?”

Giang Vọng Tân gật đầu, đi thẳng về phía xe ngựa đợi ở cuối hẻm.

Cậu muốn về phủ tìm đại ca.

Giang Vọng Tân bước nhanh, dáng vẻ nhẹ nhàng.

Yến Lai gãi đầu, chậm chạp theo sau. Ngay giây sau, hắn bỗng thất thần, gương mặt lộ vẻ kinh hãi, vội vàng chạy về phía Giang Vọng Tân, “Thế tử, cẩn thận!”

Giang Vọng Tân nghe tiếng vó ngựa dồn dập bên hông, kèm tiếng thất thanh của Yến Lai.

Cậu quay đầu, thấy một chiếc xe bò không người điều khiển lao thẳng về phía mình, con bò như mất kiểm soát.

Giang Vọng Tân theo bản năng lùi lại, nhưng không kịp, chỉ trong chớp mắt, khoảng cách đã gần kề.

Một người một bò sắp sửa va vào nhau.

Cậu nhắm mắt lại, bỗng eo bị siết chặt, cậu được nhấc bổng lên, mùi hương quen thuộc tràn vào mũi. Cậu chưa kịp mở mắt, khẽ gọi, “Đại ca!”

Rồi cậu mở mắt ra.

Trước mặt là một cánh tay rắn chắc, Giang Nam Tiêu giữ chặt sừng con bò điên lao thẳng tới, con bò mất hết lý trí, vẫn cố rướn về trước, hơi thở tanh hôi phì phò.

Giang Vọng Tân hơi tái mặt.

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, “Đừng sợ.”

Giang Nam Tiêu không nhìn cậu, trên mu bàn tay nổi rõ gân xanh, âm thầm vận sức.

Phía sau, Đỗ Kiến chạy đến, “Công tử!”

Hắn nhanh tay dùng dây dài vòng qua sừng con bò đang bị Giang Nam Tiêu khống chế, mấy thị vệ của Giang phủ cũng nhanh chóng đến hỗ trợ.

Một lúc sau, cảnh tượng mới yên ổn.

Dân chúng xung quanh đều dõi theo, nhưng Giang Vọng Tân không để ý, ánh mắt dán chặt vào tay Giang Nam Tiêu, “Đại ca, tay…”

Cậu thấy lòng bàn tay của Giang Nam Tiêu rách sâu, máu chảy không ngừng, có lẽ do va vào sừng bò.

Giang Vọng Tân mắt bỗng đỏ hoe, đỡ lấy tay Giang Nam Tiêu, máu đỏ nhuộm tay cả hai.

“Không sao,” Giang Nam Tiêu nói rồi rút tay, ánh mắt dừng trên người cậu, “Đệ có bị thương không?”

Giang Vọng Tân lắc đầu.

Giang Nam Tiêu buông tay khỏi eo cậu, Giang Vọng Tân thấy vòng tay ấm áp đột ngột biến mất, hơi ấm đó đọng lại nơi khóe mắt. Giang Nam Tiêu nhẹ nhàng chạm lên vùng da đỏ ửng, nói, “Huynh không sao.”

Giang Vọng Tân mím môi, người bị thương rõ ràng là đại ca, cậu không nên để y phải ngược lại trấn an mình, liền nói, “Lên xe, để ta băng bó cho huynh.”

Giang Nam Tiêu khẽ gật đầu, trước khi đi còn quay lại nhìn về lầu hai tửu lâu phía sau.

Giang Vọng Tân đi cùng y, lòng bỗng dâng lên cơn giận dữ khó hiểu. Tựa như ngọn lửa cháy âm ỉ, không thể kìm nén, tựa như bao nhiêu tối tăm dồn nén lại.

Cơn giận đó không rõ từ đâu mà đến, hết sức vô lý.

Cứ như thể… không phải của chính cậu.