Chàng Rể Vượng Gia

Chương 10

"Nhà các ngươi đổi đầu bếp rồi à?"

"Vi đầu bếp bị thương, nên mới tuyển người mới."

"Gọi hắn ra đây!"

Hàn lão gia mặt không cảm xúc, không ai đoán được suy nghĩ của ông ta. Vương quản sự bước tới.

"Hàn lão gia, chẳng hay ngài không hài lòng với món ăn? Hay là để ta bảo đầu bếp trước làm lại cho ngài một phần?"

Hàn lão gia là khách quen của Lai Duyệt Lâu, không thể đắc tội.

"Các ngươi lắm lời quá, ta chỉ muốn gặp đầu bếp mới thôi."

Vương quản sự không dám trái lời, cười nói: "Được, ta cho người đi gọi!"

Triệu Vân Xuyên vừa ra đại sảnh đã cảm thấy sống lại. Bốn mặt cửa sổ đều mở, gió nhẹ lùa vào mang theo chút hơi mát.

Thoải mái!

"Hàn lão gia, đây là đầu bếp mới của chúng ta. Cả bàn món ăn này đều do hắn làm."

Hàn lão gia lập tức sáng mắt.

"Ngươi có muốn đổi chỗ làm không?"

Vương quản sự thầm nghĩ không ổn, quả nhiên nghe Hàn lão gia nói tiếp: "Đến phủ ta làm đầu bếp, bổng lộc ta cho ngươi số này."

Vừa nói, vừa giơ ba ngón tay.

Thật lòng mà nói, Triệu Vân Xuyên cũng khá động lòng. Lương cao hơn mà chắc cũng không vất vả như ở đây.

Nhìn cảnh này, xung quanh có người bàn tán.

"Ta đã nói hôm nay sao hương vị lại ngon như vậy, thì ra là có đầu bếp mới!"

"Không chỉ ngon, mà cách bày biện cũng tinh tế hơn trước!"

Lại có người nói: "Hay là đến phủ ta, ta cho ngươi số này!"

Vừa nói, vừa giơ bốn ngón tay.

Hàn lão gia không chịu kém: "Năm!"

Vương quản sự cười khổ, làm quản sự bao nhiêu năm, chưa từng thấy ai tranh giành người trắng trợn như vậy.

Triệu Vân Xuyên động lòng, rất động lòng.

Đúng lúc hắn định mở miệng, Vương quản sự kéo tay áo hắn, ngắt lời:

"Vui một mình không bằng vui chung. Cảm ơn mọi người đã yêu thích món ăn của Lai Duyệt Lâu chúng ta. Sau này muốn ăn, Lai Duyệt Lâu chúng ta xin trăm nghìn lần hoan nghênh!"

Nói xong, vội vàng kéo Triệu Vân Xuyên rời đi.

"Khoan đã..."

Vương quản sự quay đầu lại, nụ cười trên mặt suýt nữa thì không giữ được.

Hàn lão gia làm việc này thật không ra gì. Nếu không phải nể mặt mũi đối phương, ông ta đã đuổi người ta ra ngoài rồi.

"Hàn lão gia, ngài còn gì dặn dò?"

Hàn lão gia lấy ra một thỏi bạc ném cho Triệu Vân Xuyên, đối phương vững vàng đón lấy.

"Thưởng cho ngươi!"

Có người đứng dậy: "Hàn lão gia thật hào phóng, Lư mỗ ta cũng thấy món ăn hôm nay không tệ."

Tên tiểu tư hiểu ý, lập tức lấy bạc vụn ra thưởng.

Triệu Vân Xuyên nhận được không ít tiền thưởng.

Qua giờ cao điểm, Từ chưởng quầy gọi hắn ra ngoài.

Từ chưởng quầy không vòng vo: "Bổng lộc ta tăng cho ngươi lên ba lượng, nhưng chúng ta phải ký khế ước bán niên."

Trong nửa năm này không được nhảy việc, không được từ chức.

Triệu Vân Xuyên suy nghĩ một chút: "Được, nhưng ta cũng có một điều kiện."

"Ngươi nói!"

"Ta tan làm giờ Thân!"

Trấn trên có lệnh giới nghiêm, buổi tối tửu lâu không mở cửa, bình thường là tan làm lúc năm giờ chiều, hắn muốn sớm hơn hai tiếng, lúc ba giờ.

Dù sao qua giờ trưa là hết bận rồi.

Từ chưởng quầy đồng ý.

Triệu Vân Xuyên nhanh chóng ký tên mình, rồi ấn dấu tay.

Từ chưởng quầy liếc nhìn: "Chữ viết cũng khá đẹp."

Làm quản sự bao nhiêu năm, Từ chưởng quầy tin chắc, có Triệu Vân Xuyên, việc buôn bán của Lai Duyệt Lâu nhất định sẽ càng phát đạt.

Giờ Thân đến.

Triệu Vân Xuyên xách hai gói điểm tâm, như một cơn gió lao ra ngoài. Tan làm không hăng hái, tư tưởng có vấn đề.

Là một thanh niên tốt phát triển toàn diện về đức, trí, thể, mỹ, hắn tuyệt đối không thể để tư tưởng của mình xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.

Triệu Vân Xuyên vừa đến con đường nhỏ, mấy tên nam nhân cao to vạm vỡ đã vây quanh, miệng ngậm cỏ chó, tay lăm lăm gậy gỗ to bằng cánh tay trẻ con.

Bề ngoài lưu manh, rõ ràng là đến gây chuyện!

Cầm đầu là gã đầu bếp béo.

Triệu Vân Xuyên bật cười, đúng là nhắm vào hắn mà đến. Hắn đặt điểm tâm sang một bên, xoay xoay cổ tay, vận động chân, vừa hay gần đây tay hắn hơi ngứa, muốn hoạt động gân cốt một chút!

Gã đầu bếp béo mặt méo xệch: "Tên mặt trắng, ngươi đắc ý lắm phải không!"

"Quả thật là đắc ý!"

Vốn dĩ Triệu Vân Xuyên phản ứng nhạt nhòa, nhưng Phương Hòe lại rất vui vẻ, luôn nhìn hắn với ánh mắt sùng bái.

Vậy nên hắn đương nhiên đắc ý.

Nghe vậy, mặt gã đầu bếp béo càng đen hơn: "Ngươi đắc ý cái gì, ngươi..."

Triệu Vân Xuyên đang vội về nhà gặp bảo bối của mình, chẳng muốn dài dòng với bọn chúng.

"Rốt cuộc có đánh hay không?"

Không đánh thì cút xéo!

"Được được được!" Gã đầu bếp béo sững người, rồi tức đến run cả giọng: "Đã vậy ngươi muốn chết, ta thành toàn cho ngươi! Huynh đệ, phế một cánh tay, hai lượng bạc!"

Mọi người phấn khích, hăm hở xắn tay áo.

Gã đầu bếp béo xông lên trước, vung gậy về phía Triệu Vân Xuyên. Triệu Vân Xuyên nghiêng người né tránh, tóm lấy cánh tay gã béo, vật mạnh một cái qua vai.

"Rầm!"

Mặt đất lõm xuống một hố lớn.