Tần Di Nguyệt cùng Cao Minh Viễn và Phương Hiểu Tâm đuổi theo Tần Giai Tuệ. Đôi giày cao gót cô rất ít hay dùng đến, vậy mà giờ đây cô còn phải mang nó để chạy, cũng may bộ lễ phục của cô chọn cũng không quá rườm rà, cô có thể đuổi theo rất tốt. Rất nhanh chóng cô đuổi theo chị gái mình.
“Chị, chị bình tĩnh lại đi.”
Tần Di Nguyệt nói lớn, bởi vì lúc này nhìn thấy Tần Giai Tuệ trong bộ dạng thất thần, cô ấy khóc cạn nước nước mắt, đang đứng trên cầu, nhìn dòng nước chảy xiết phía dưới.
“Nguyệt Nguyệt, em biết không, chị rất đau lòng. Chị cứ ngỡ hôm nay sẽ là ngày hạnh phúc nhất, nhưng mà…”
Cao Minh Viễn và Phương Hiểu Tâm cũng đứng cách đó không xa, cả ba đều không dám đến gần, vì chỉ sợ bất cẩn mà khiến cho Tần Giai Tuệ sẽ nhảy cầu.
Tần Di Nguyệt vẫn đang cố gắng giúp Tần Giai Tuệ lấy lại bình tĩnh. Cô chưa từng yêu ai, nên chắc hẳn, cảm giác yêu một người mà bị chính người đó bỏ rơi trong ngày cưới, đúng thật rất thương tâm.
“Chị, chị không nên vì một người đàn ông như thế mà xem thường mạng sống của mình. Chị còn có ba và em mà.”
Tần Giai Tuệ nghe cô nói thế trong phút chốc, ánh mắt lại loé lên tia ganh ghét. Nhưng rất nhanh cô cũng vội lau nước mắt.
“Nguyệt Nguyệt, em nói đúng”
Tần Di Nguyệt từng bước từng bước đến gần hơn với Tần Giai Tuệ, cô nắm lấy tay chị gái mình, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Tần Giai Tuệ.
“Chị gái, có em ở đây, em sẽ bảo vệ chị, chúng ta về nhà với ba được không”
Tần Giai Tuệ cảm động với lời nói của Tần Di Nguyệt. Chính Tần Giai Tuệ cũng biết rằng cô là cô con gái được Tần gia nhận nuôi, nhưng có lẽ mọi thứ ở Tần gia đều quá tốt với cô.
“Đúng đó, Giai Tuệ, cậu đừng nghĩ đến tên Kỷ Trạch Dương đó nữa”
Phương hiểu Tâm bức xúc nhắc đến hắn, ánh mắt Tần Giai Tuệ hiện lên nét đau lòng, nhưng Tần Di Nguyệt nắm chặt tay cô.
“Quên người đàn ông đó đi, sẽ có một người khác xứng đáng hơn với chị gái của em”
Tần Di Nguyệt ôm lấy chị gái của mình an ủi. Phương Hiểu Tâm cùng Cao Minh Viễn có chút phản ứng với lời an ủi của Tần Di Nguyệt. Có lẽ Tần Di Nguyệt chưa biết Kỷ Trạch Dương là ai và có sức ảnh hưởng như thế nào. Vì thế, lời nói an ủi ngây ngô của cô khiến cho người khác dần tin vào một cuộc hôn nhân bình dị, không chút thương mại.
Phương Hiểu Tâm đưa Tần Giai Tuệ về nhà nghỉ ngơi, còn Tần Di Nguyệt và Cao Minh Viễn thì đến bệnh viện xem tình hình của ba mình thế nào.
“Di Nguyệt, cô đừng lo lắng, sức khoẻ của bác Minh rất tốt, sẽ không có gì đáng lo đâu”
Minh Viễn thấy cô có chút căng thẳng khi liên tục nhìn ra bên ngoài, anh chủ động an ủi cô.
“Cảm ơn anh”
Tần Di Nguyệt đang ngồi trên xe của Cao Minh Viễn. Cô cũng biết hai gia đình thân nhau, nên cũng không có bài xích với anh, chỉ là tính cách của cô cũng khá kiệm lời, vả lại cũng chỉ gặp anh mấy lần nên Tần Di Nguyệt rất giữ lễ độ với anh.
“Viện trưởng, tình hình ba cháu thế nào rồi”
“Lão Minh vẫn ổn, một lúc nữa sẽ tỉnh lại”
Tần Di Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, như trút được nỗi lo trong người. Cao Minh Viễn đứng bên cạnh ba mình, ánh mắt vẫn để ý đến từng hành động của cô. Vài sợi tóc rũ xuống, đôi mắt ánh hiện lên chút mệt mỏi. Một người mới về nước và lạ lẫm với mọi thứ như Tần Di Nguyệt lại gặp phải một số chuyện bất ngờ xảy ra thế này, thật khiến cho người khác lo lắng cho cô.