Chương 3
Mãi cho đến khi linh hồn của Trì Nhất Huyền xuyên đến, chuyện xưa của Hà Niệm Viễn mới kết thúc.
Trong thung lũng không có gió, nhưng Trì Nhất Huyền lại cảm thấy toàn thân đều rét run.
Y dành một giờ để tiêu hóa những ký ức này, cảm thấy thế giới quan của mình đã bị phá vỡ, rồi lại phải mất khoảng nửa giờ để thoát khỏi oán niệm của Hà Niệm Viễn, để cho bản thân không bị ảnh hưởng khi quá mức đắm chìm vào ký ức và cảm xúc của đối phương.
Nhưng cuối cùng, y dường như chẳng thể làm gì khác ngoài việc thay đối phương thở dài một tiếng.
Cơ thể này đã vốn dĩ đã bị phế đi rồi, trước khi Trì Nhất Huyền xuyên không đến đây cũng không phải là cao thủ bộ đội đặc chủng gì cả, mà chỉ là một người bình thường được khoa học kỹ thuật thời hiện đại nuông chiều chuộng, một phàm nhân yếu đuối chỉ bò lên đến lầu mười là đã thở dốc rồi. y lấy gì để có thế đối kháng với kẻ thù của Hà Niệm Viễn cơ chứ?
Vừa rồi y đã thử đập cái l*иg giam này một chút, cái l*иg giam vuông vức được làm bằng gỗ này hẳn là đã được thêm vào một loại pháp thuật nào đó rồi, khi y vung tay muốn đánh vỡ nó, y có cảm giác như đang đánh vào một cái màn vô hình ở trên cái mồng, cần phải dùng hết toàn lức mới có thể chọc được một đầu ngón tay ra khỏi cái l*иg.
Mà có thể làm được như vậy là bởi vì nguyên thân đã nhập đạo tu luyện, thể lực đã sớm vượt xa người bình thường. Chứ ở l*иg sắt bên cạnh, cho dù có dùng nắm đấm đấm cho đổ máy thì vẫn chẳng phát ra được chút động tĩnh nào.
Nên làm gì bây giờ?
Trong lòng Trì Nhất Huyền biết rõ rằng mình không bao giờ có thể ngồi như thế này được.
Y đưa tầm mắt nhìn ra xa, rơi vào làn sương mù bồng bềnh ở cuối thung lũng. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy chúng đều bị xoắn lại thành những vòng xoáy, sau khi nhìn một lúc lâu, sẽ cảm thấy choáng váng đau đầu, còn có thể mơ hồ nghe thấy một số tiếng la hét và nói mớ nữa.
Y nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh một lược, phát hiện đã có hàng trăm chiếc l*иg bị đẩy vào trong thung lũng, trong mỗi chiếc l*иg đều có ít nhất một người, trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ tuyệt vọng xám xịt.
Tập dịch phụ trách đẩy l*иg sắt vội vàng quay ngược về, so với nỗi sợ bị quản sự đánh đòn thì hắn ta càng sợ ở lại trong thung lũng này lâu hơn. Mà hai tên quản sự có địa vị cao hơn kia thì đang đứng canh gác ở lối vào thung lũng, một bước cũng không hề vào trong.
Hà Niệm Viễn điên điên khùng khùng, không hề chú ý gì cả, nhưng Trì Nhất Huyền kết hợp với ký ức của hắn, rất nhanh đã rõ ràng tình hình hiện tại.
Màn sương mù âm u được thổi tới từ đầu bên kia của thung lũng chính là tà khí của Khổ Hải Đạo biến thành, mà những người bị nhốt trong l*иg này đều là được dùng để hiến tế như là thức ăn bằng máu thịt cho Khổ Hải Đạo. Chẳng bao lâu nữa, bọn họ sẽ giống như súc vật – bị cắt cổ lấy máu rồi đẩy vào trong Khổ Hải Đạo.
Mở màn như thế này cũng bi đát quá rồi đó!
Trì Nhất Huyền trong lòng phàn nàn một hồi, nhưng y vẫn cố gắng giữ cho đầu óc bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi cái chết sắp ập tới.
Chuyện tới nông nổi này rồi, y chỉ còn duy nhất một con đường để đi mà thôi – đó là triệu hoán Mệnh Khí!
Điều đáng nói là Mệnh Khí không liên quan gì đến cơ thể cả, mà sẽ lấy linh hồn làm trung gian. Cơ thể của nguyên thân bị y chiếm giữ, nhưng linh hồn của y vẫn còn sạch sẽ, chưa từng triệu hoán, cho nên dựa theo quy luật của thế giới này, y hẳn là cũng có thể triệu hoán Mệnh Khí.
"Hà Niệm Viễn, ngươi có nghe thấy ta nói không? Tên ta là Trì Nhất Huyền, ta đến từ một thế giới khác." Sau khi nhỏ giọng tự giới thiệu một lần nữa, Trì Nhất Huyền nói: "Nếu đây là Tu tiên giới thì chắc hẳn sẽ có hồn phách sau khi con người chết đi nhỉ, ta không biết ngươi có còn ở đó không, nhưng nếu ngươi có thể nghe thấy lời ta nói, vậy thì xin hãy phù hộ cho ta có thể triệu hoán thành công, có được sức mạnh. Chỉ như thế thì ta mới có thể trốn thoát. Ta hứa là khi ta tu luyện thành công, ta sẽ thay ngươi báo thù cho cả nhà người, tự tay đâm chết kẻ thù của ngươi."