Tu Tiên: Thiết Bị Mô Phỏng Hoàng Triều

Chương 1

Chương 1

Trong một thung lũng ở Khổ Hải Đạo, châu Đông Cực.

Rõ ràng đã là buổi trưa nhưng bầu trời phía trên thung lũng không tên này lại bị bao phủ bởi một làn sương mù dày đặc, khiến toàn bộ thung lũng âm u như lúc chạng vạng, chỉ có ở lối vào thung lũng mới chỉ có thể nhìn thấy một chút ánh sáng le lói.

Hai tên quản sự còn đang nhìn chằm chằm đám tạp dịch đi tới đi lui để vận chuyển l*иg giam vào trong thung lũng, nếu thấy ai đẩy l*иg bị chậm hoặc ai dám lười biếng thì bọn chúng sẽ vung cái roi trong tay một cách không hề thương tiếc.

Ngọn roi sáng loáng giáng xuống trên người tạp dịch, chỉ một đòn đã có thể khiến người ta da tróc thịt bong, vô cùng đau đớn rồi.

Vì vậy, không một tạp dịch nào trong nhóm dám kêu mệt kêu khổ, tất cả đều dùng sức mà đẩy l*иg sắt vào trong thung lũng.

Thứ bọn họ đang đẩy là một chiếc l*иg giam được chế tạo đặc biệt. Trong l*иg sắt có nam có nữ, có già có trẻ, có người thì đôi mắt đờ đẫn, một số lại hôn mê bất tỉnh, một số khác lại đang húc loạn xạ ở trong l*иg. Những người này đều không thể trốn thoát, cũng không thể tạo ra âm thanh.

Khắp thung lũng chỉ vang lên tiếng quản sự la hét và tiếng tạp dịch đẩy l*иg giam. Nhưng ngoài những điều đó ra, không hề có tiếng côn trùng kêu, cũng chẳng hề có tiếng chim hót, thậm chí còn không có cả tiếng gió nữa – là một sự yên tĩnh đến lạ thường.

"Hôm nay cũng yên tĩnh quá rồi."

Quá chán nản, hai tên quản sự mới ngồi ở ngõ vào thung lũng mà bắt đầu tán gẫu: "Ở đây không phải lúc nào cũng như vậy sao?"

"Cũng không hẳn, không phải cái tên đó vẫn luôn kêu suốt à? Sao hôm nay không thấy ú ớ gì nữa thế? L*иg sắt của hắn bị hỏng hả?"

"Sao có thể? Những chiếc l*иg này đều được chế tạo đặc biệt, con người và động vật dù có kêu gào rách họng ở bên trong cũng không thể phát ra âm thanh được. Cũng chỉ có mỗi cái l*иg đó là ồn ào thôi, nghe nói tên đó từng là tu sĩ!"

"Hả! Chẳng trách giọng nói của hắn có thể xuyên qua l*иg sắt. Nếu vậy thì sao hắn lại lưu lạc đến nơi này?"

"Ta cũng chỉ ngẫu nhiên nghe được vị tiên sư ở bên trên nhắc đến nên mới biết chuyện này thôi. Nghe nói người nọ nhập đạo tu luyện nhưng lại phát sinh ra vấn đế, trong một đêm đã phát điên luôn, thế mà lại dao xử lý hết người trong nhà mình, chờ đến khi Chấp Pháp đến thì cả nhà trên dưới đều bị hắn gϊếŧ sạch cả rồi."

"Trời ạ! Khó trách hắn suốt ngày nói mình là Hoàng Đế, thì ra là đã điên rồi..."

"Hắn cũng đáng thương, tuổi còn trẻ, tương lai đầy hứa hẹn, nếu hắn không điên, loại người như chúng ta chỉ có thể xách giày của hắn thôi."

"Đúng vậy, thật đáng thương..."

Hai quản sự thở dài, nhưng vẻ mặt không có chút thương hại nào, giọng điệu như là có phần hả hê, chế nhạo, đắc ý lắm.

Đã từng là con cưng của trời, nay lại bị giam ở trong l*иg sắt, nếu hắn không điên thì bọn chúng lấy đâu ra tư cách mà soi mói về "tu sĩ" cơ chứ?

"Thật đáng thương..." Một câu nói tương tự, nhưng trong tiếng thở dài này tuyệt đối không hề có chút khinh thường hay giễu cợt nào, mà thực sự đồng tình và thương xót.

Chủ nhân của giọng nói này đang ngồi trong một cái l*иg giam ở giữa thung lũng, tóc tai bù xù quần áo cũ nát, toàn thân bụi bặm bẩn thỉu không khác gì những người ở trong các l*иg giam khác xung quanh. Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện là ở dưới mái tóc rối bù của y là một đôi mắt rất sinh động, tràn đầy linh khí, không hề có chút chết lặng vì bị tra tấn đã lâu.

"Tên tôi là Trì Nhất Huyền, tôi đến từ một thế giới tên là Trái Đất." Y nói khẽ với thân thể này.

Trì Nhất Huyền là một đại gia đời thứ hai, vốn dĩ sự nghiệp của y sắp có bước phát triển mới thì lại xui xẻo - sau khi ngủ một giấc thì liền xuyên qua đến nơi này. Mà còn là linh hồn xuyên qua tới nữa chứ. Nhưng có lẽ chính vì đã kiềm nén đến tuột cùng để rồi bị bắn ngược lại, nên y cũng được tiếp nhận phần lớn ký ức của nguyên chủ, mới không đến nổi bị tình huống trước mắt làm cho hai mắt luống cuống.