Sau Khi Ẩn Hôn Cùng Ảnh Hậu Tôi Nổi Tiếng

Chương 6

Đôi mắt Ngôn Tùng mở to vì kinh ngạc, hắn hét lên đau đớn, theo phản xạ liền buông cô ra, vội vã kiểm tra vết thương.

Cố Thanh Đồng nắm chặt con dao, tranh thủ cơ hội chạy ra ngoài.

Quả thực lúc trước cô đã quá chủ quan, không ngờ tên điên này lại dám tấn công cô ngay trên hành lang có gắn camera giám sát.

Nhưng bây giờ không phải lúc để lo sợ.

Ngôn Tùng thấy cô chạy đi, biết rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, liền bịt vết thương và vội vàng đuổi theo.

Để đảm bảo sự riêng tư tuyệt đối cho bệnh nhân ở phòng VIP, bệnh viện thậm chí không bố trí trạm y tá trên tầng thượng. Với tiếng động lúc nãy, cũng không có ai từ các phòng khác ra ngoài, nên Cố Thanh Đồng chỉ còn cách chạy hết tốc lực xuống tầng dưới.

Nghe thấy tiếng chân gấp gáp phía sau, Cố Thanh Đồng vừa rẽ vào thang bộ vừa ngoái đầu lại nhìn.

Vì không nhìn đường, cô đâm sầm vào người nào đó.

Chỉ nghe thấy đối phương hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn vững vàng đỡ lấy cô.

“Cứu... cứu tôi!”

Như cảm nhận được sự an toàn từ người đó, Cố Thanh Đồng vốn vừa cố gắng mạnh mẽ liền như tìm thấy chiếc phao cứu sinh, nước mắt đã chực trào từ lâu giờ không kìm được mà rơi xuống.

Qua làn nước mắt mờ ảo, cô không nhìn rõ gương mặt người trước mặt.

Chỉ nghe thấy giọng nói lạnh lùng, chín chắn mà cô đã quen thuộc qua các bộ phim, giờ khẽ thở dài, bàn tay lạnh lẽo áp lên mu bàn tay dính máu của cô:

“Sao em lại tự làm mình ra nông nỗi này?”



Quản gia theo sau Ngôn Trì vừa bước ra khỏi thang máy thì nhìn thấy một bóng đen lao thẳng vào tiểu thư.

Sau khi xác định không có nguy hiểm, ông phải kiềm chế bản năng bảo vệ đã ăn sâu vào máu mình suốt bao năm qua.

Nhìn kỹ lại, ông mới nhận ra người đâm vào vòng tay Ngôn Trì chính là đại tiểu thư nhà họ Cố – người mà họ định gặp hôm nay.

Lúc này, cô gái tóc tai rối bù, mấy sợi tóc nhỏ dính trên làn da trần, trán quấn băng, bộ đồ bệnh nhân nhăn nhúm. Đôi môi đỏ thẫm mím chặt, đôi mắt ướt lệ long lanh như một nàng công chúa nhỏ gặp nạn, ngẩng đầu nhìn Ngôn Trì đầy vẻ ấm ức.

Vốn dĩ cô đã là một mỹ nhân quyến rũ, khóc lên càng khiến người ta say đắm.

Dù quản gia đã quen nhìn nhan sắc lạnh lùng nổi danh của tiểu thư nhà mình, nhưng ông vẫn bị vẻ đẹp của Cố Thanh Đồng làm cho ngẩn ngơ vài giây.

Lấy lại tinh thần, quản gia nhìn qua hai người, mới thấy Ngôn Tùng phía sau.

Tình trạng của hắn cũng không khá khẩm hơn, bàn tay phải bịt chặt một vết thương máu me, máu nhỏ xuống ngón tay để lại vài vết trên sàn, trông rất đáng sợ.

Mọi chuyện rõ ràng như ban ngày.

Quản gia không thể ngờ Ngôn Tùng lại ngu ngốc đến mức tự đào hố chôn mình như vậy, trước khi tiểu thư ra tay, đối thủ đã tự hủy diệt.

Trước đây ông từng nghĩ hắn kiên nhẫn diễn suốt năm năm, có lẽ là một đối thủ đáng gờm.

Vai trò của ông luôn là đứng bên cạnh tiểu thư, bảo vệ cô khỏi mọi mối đe dọa.

Dù... dường như lần này ông đã lo quá xa.

Có vẻ lần này, tiểu thư không cần ra điều kiện gì, chỉ cần cô xử lý ổn thỏa chuyện này, Ngôn Tùng coi như xong đời.

Theo hiểu biết sâu sắc của mình về tiểu thư, việc Ngôn Trì phá vỡ sự im lặng để cản trở cuộc liên hôn của người em cùng cha khác mẹ trông có vẻ khó hiểu, nhưng thực ra chắc chắn là bước đệm cho việc cô quay lại nhà họ Ngôn.

Nghĩ vậy, quản gia bỗng nhiên phấn chấn, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào Ngôn Tùng, không để hắn có cơ hội phản kháng hay làm tổn hại tiểu thư.

Khác với quản gia đã “biết người biết ta”, Ngôn Tùng khi thấy sự xuất hiện của Ngôn Trì, vui mừng khôn xiết, nghĩ rằng cô đã nghe lời thỉnh cầu từ quản gia để đến giúp hắn, liền gọi lớn: “Chị!”

Trước khi ông cụ giao cơ hội liên hôn này cho hắn, ông đã hỏi ý kiến của Ngôn Trì.

Chính vì cô không phản đối, nên sau năm năm không hỏi han, ông cụ mới đồng ý, và Ngôn Tùng mới dám lộ ra dã tâm của mình.

Hắn nóng lòng mong rằng Ngôn Trì sẽ đứng về phía mình.

Mọi người đều cho rằng Ngôn Trì là bông hoa cao lãnh không nhuốm bụi trần, nhưng Ngôn Tùng biết rõ sự đáng gờm của cô.

Chỉ cần cô muốn, không gì là cô không thể đạt được.

Nhưng điều xảy ra sau đó lại khiến cả hai bất ngờ.

Người phụ nữ vốn lạnh nhạt với tất cả lại kiên nhẫn nhìn cô gái đang khóc nức nở trong vòng tay mình, trong đôi mắt đẹp chỉ phản chiếu hình bóng của cô ấy, ánh lên sự chú tâm và quan tâm chưa từng có.

Ngay cả người lạnh lùng như Ngôn Trì cũng bị cảm xúc của Cố Thanh Đồng cuốn theo.

Cô khẽ thở dài, giọng pha chút thương cảm lẫn trách móc: “Sao em lại tự làm mình ra nông nỗi này?”

Ngón tay của Ngôn Trì khẽ động, đầu ngón tay lạnh lẽo áp lên mu bàn tay của Cố Thanh Đồng, chỉ dừng lại thoáng chốc rồi tiếp tục di chuyển dọc theo làn da ấm áp của cô, cuối cùng dừng lại ở ống tay áo bị nhăn, tỉ mỉ giúp cô vuốt phẳng.