Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương

Chương 12

“Nam Tranh, sao con phải đi gấp vậy? Mẹ còn chưa kịp bù đắp cho con mà.” Ngô Ngọc Dung nhìn con gái với đôi mắt rơm rớm.

Cố Nam Tranh có vẻ không quen với kiểu tình cảm này, hơi tránh ánh mắt của bà: “Con xin nghỉ phép về đây, vẫn còn nhiệm vụ phải hoàn thành.”

Khương Vân ở bên cạnh cười nhạo, giọng điệu như dạy dỗ: “Nam Tranh, con tốt nhất nên nghỉ việc đi. Là thiên kim nhà giàu ở Bắc Kinh mà lại đi làm thuê cho người ta, kiếm được bao nhiêu chứ? Mấy đồng lẻ đó còn không đủ uống trà chiều đâu.”

Ngô Ngọc Dung nghe thế thì không chịu được, đáp lại: “Em dâu, sao có thể nói vậy? Nam Tranh đang tự kiếm sống bằng chính sức mình.”

Ngô Ngọc Dung cảm thấy điều này rất đáng trân trọng. Bà biết cha mẹ nuôi của Nam Tranh đối xử không tốt với con bé, khiến nó phải chịu nhiều thiệt thòi từ nhỏ. Bà không chấp nhận việc người khác nói xấu con gái mình như vậy.

Khương Vân âm thầm coi thường, cảm thấy Ngô Ngọc Dung đúng là người đến từ thành phố nhỏ, chẳng có chút hiểu biết.

Bà ta khoác vai con gái Ôn Đình, nói: “Tôi nghĩ Nam Tranh và Tiểu Lộc nên học theo Đình Đình. Con gái phải được nuôi bằng nhung lụa. Con bé Đình Đình nhà tôi gần đây học thư pháp, piano, ballet... chứ không đòi vào showbiz làm diễn viên, cũng không chọn một công việc chỉ kiếm được dăm ba đồng mà coi như báu vật.”

Ôn Bắc Lộc từ khi bước vào phòng khách vẫn giữ im lặng, nhưng đến lúc này cuối cùng không chịu nổi nữa.

“Thưa thím Hai, quốc gia mà không dùng làn da dày của thím làm áo chống đạn thì đúng là lãng phí. Hiện tại nhà thím tiêu xài toàn là tiền của cha tôi, vậy thím lấy tư cách gì mà dám nói rằng con gái cần phải được nuôi dạy bằng nhung lụa? Dựa vào việc chú tôi lười biếng ở công ty mỗi ngày? Hay dựa vào việc ông ấy hễ đánh bài là thua sạch? Hoặc dựa vào chuyện ông ấy bỏ học từ cấp ba và ngửa tay xin tiền từ gia đình?”

Giọng của Ôn Bắc Lộc lười biếng, mang theo chút mệt mỏi và thờ ơ, nhưng lại đầy sát thương.

Khương Vân bị nói đến đỏ mặt tía tai. Trong lòng bà ta luôn hối hận vì đã cưới người không có tài đức, vô dụng như Ôn Diệu Khánh, nếu không phải... nếu không phải...

“À, đúng rồi, vừa nãy cháu thấy vị trí cung con cái của chú Hai khô cằn lõm sâu. Có lẽ đời này khó mà có con. Chị Đình Đình ra đời cũng là điều hiếm hoi đấy.”

Ôn Bắc Lộc nhếch môi cười, trông như một con cáo nhỏ tinh ranh.

“Cô... cô...” Khương Vân tức đến mức suýt ngất, đồng thời trong lòng có chút hoảng sợ, run rẩy không thốt nên lời.

“Ôn Bắc Lộc, sao cô có thể nói với mẹ tôi như vậy?” Ôn Đình yếu ớt phản đối.

Cô ta không dám cãi với Ôn Bắc Lộc, vì người này là con điên. Hôm nay, cô không đập bàn đã là rất bất ngờ rồi.

Cố Nam Tranh ở bên cạnh nhếch môi cười, không ngờ cô em gái mới của mình là ớt hiểm.

Ngô Ngọc Dung cũng không cảm thấy hành động của Ôn Bắc Lộc là quá đáng, ngược lại thấy hôm nay con gái mình ngoan ngoãn hơn hẳn. Nếu là trước kia, vừa vào cửa con bé đã làm náo loạn. Quả nhiên kêu con trai lớn đi tâm sự là đúng, Tiểu Lộc quả thật ngoan hơn nhiều.

“Chị dâu, chị còn quản nổi nó không?”

Khương Vân cũng hơi sợ Ôn Bắc Lộc, tưởng rằng con bé không phải con ruột nhà họ Ôn thì sẽ ngoan ngoãn một chút, ai ngờ vẫn ngang ngược như thế. Bà ta không biết cô lấy đâu ra tự tin như vậy, sớm muộn cũng sẽ bị đuổi khỏi nhà.