Thiên Kim Giả Với Mười Tám Tài Nghệ Chinh Phục Âm Dương

Chương 2

Theo lý mà nói cô phải trở lại thân thể ban đầu, nhưng hệ thống nói thân thể của cô đã bị thiên lôi đánh nát bấy, tan biến triệt để hơn cả yêu tinh cây hòe tối qua. Dù sao đó cũng là cửu trọng thiên lôi đánh xuống trong lúc người tu chân độ kiếp thành tiên.

Vì một lý do nào đó, thế giới mà Ôn Bắc Lộc từng ở cũng đã sụp đổ hoàn toàn, không còn tồn tại.

Khi hệ thống kết toán phần thưởng, chỉ còn cách chọn một thế giới tương tự với thế giới ban đầu của Ôn Bắc Lộc, có trường năng lượng và cơ thể phù hợp nhất, rồi đưa cô đến tái sinh.

Sau khi giải thích xong, hệ thống lập tức cởi bỏ liên kết, mang phần thưởng nhiệm vụ đi nghỉ phép.

Trước khi đi, nó còn nham nhở nói rằng, vì dịch vụ hậu mãi, nếu có khó khăn cô có thể gọi nó, nhưng chưa chắc nó sẽ đến ngay.

Ôn Bắc Lộc kiểm tra thân thể mới. Dù là cơ thể yếu đuối chưa qua rèn luyện, nhưng lại rất hợp với linh hồn cô. Tên của nguyên chủ và gương mặt này cũng giống hệt của cô.

Ôn Bắc Lộc vẫn còn chút nghi hoặc về việc thế giới cũ sụp đổ như hệ thống nói, nhưng cô không lưu luyến nhiều với con người và sự vật ở đó. Bây giờ có một cuộc sống mới, cuối cùng cô có thể bắt tay vào hoàn thành di nguyện của sư phụ.

Ôn Bắc Lộc đến gặp chủ nhà nghỉ để trả phòng.

Mọi chuyện diễn ra thuận lợi, vì nguyên chủ đã quay xong tác phẩm tốt nghiệp, vốn định rời đi từ hôm qua, chỉ vì mưa lớn mà phải ở lại thêm một đêm, không ngờ bị mất mạng.

Ôn Bắc Lộc đã hỏi hệ thống. Nó khẳng định sẽ không giúp cô cưỡng chế chiếm đoạt thân thể người còn sống, vì đây là điều cấm kỵ. Cô có thể nhập vào cơ thể này vì ý thức của nguyên chủ đã chết.

Nhưng nguyên chủ không hề có ngoại thương, cũng không mắc bệnh cấp tính tiềm ẩn. Ngay cả khi tối qua Ôn Bắc Lộc gọi hồn cũng không tìm thấy linh hồn của nguyên chủ, điều này thật kỳ lạ.

Nguyên chủ rốt cuộc đã chết như thế nào…

...

Ôn Bắc Lộc kéo vali hành lý bước ra khỏi nhà trọ, ánh mắt rơi vào cây hòe cách đó vài bước chân.

Đó là thân thể thật của yêu tinh cây hòe, giờ đã bị sét đánh đến cháy đen.

Những người tụ tập bàn tán lúc trước cũng đã tản đi, chờ đợi nhân viên chuyên nghiệp đến kiểm tra xem xung quanh có còn sót lại tia sét hay không. Nếu không có, cái thân cây chết này cũng sẽ bị dọn đi.

Ôn Bắc Lộc tiến lại gần cây hòe, ánh mắt quét một vòng rồi cúi người nhặt lấy một vật.

Giữa thân cây hòe cháy đen, có một đoạn gỗ ngắn đen nhánh.

“Ha.”

Ôn Bắc Lộc khẽ cười, nhét nó vào túi xách mang theo bên mình.

Gỗ sét đánh vốn đã hiếm, huống chi đây lại là gỗ có tuổi đời cả trăm năm. Chỉ cần khắc vài nét lên là có thể trở thành một pháp khí tuyệt vời.

“Chị vừa lấy cái gì từ trong đó vậy?”

Ở ngã ba đường gần nhà trọ, có một cậu bé đeo giỏ tre đứng đó. Cậu mặc bộ trang phục dân tộc đặc trưng của thị trấn Ô Sơn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Ôn Bắc Lộc.

“Một cành cây cháy thôi, em có cần không?”

Ôn Bắc Lộc rút đoạn gỗ sét đánh từ trong túi ra và cho cậu bé xem.

Cậu bé khoảng tám, chín tuổi, thấy hành động của Ôn Bắc Lộc thì lùi lại một bước: “Em không cần đâu, người lớn nói trên cây hòe có ma quỷ trú ngụ, trẻ con nên tránh xa một chút. Tốt nhất là chị cũng đừng động vào thứ bên trong đó.”

“Cảm ơn em đã nhắc nhé, nhưng chị chuyên đi bắt ma, không sợ mấy cái này.”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin