Không Thể Động Lòng

Chương 12

Mỗi ngày sau khi tan làm, Thang Ninh đều nán lại thêm một tiếng mới về, bởi vì ngoài công việc hàng ngày của của một nhân viên điều tạm, cô còn phải theo một số dự án của văn phòng luật sư.

Cô thích cảm giác làm việc trong văn phòng yên tĩnh, so với làm việc tại nhà thì càng tập trung hơn.

Tối thứ Sáu dường như mọi người càng không muốn ở lại công ty, mới bảy giờ, cả văn phòng đã vắng tanh.

Ban đêm vẫn có chút se lạnh, Thang Ninh cũng không định ở lại lâu, thu dọn đồ đạc rồi rời đi.

Mấy ngày nay thời tiết đột ngột chuyển lạnh khiến cô không kịp trở tay.

Vừa bước vào thang máy, Thang Ninh cảm thấy cổ họng hơi khó chịu, định uống một chút nước lười ươi đã ngâm trong bình giữ nhiệt.

Thang máy dừng ở tầng ba, cùng với tiếng "ding", cửa thang máy từ từ mở ra.

Đây là lần đầu tiên Thang Ninh thấy có người lên thang máy ở tầng thấp như vậy.

Các nhân vật tầm cỡ ở ba tầng dưới thường không xuất hiện trong giờ làm việc, phần lớn khi mọi người đi ăn cơm có lẽ ngại chờ thang máy mất thời gian lại đông đúc, cho nên cơ bản đều đi cầu thang bộ.

Tuy nhiên, nếu muốn xuống bãi đậu xe ngầm thì chỉ có thể đi thang máy.

Vì vậy, chỉ có giờ này mới có thể gặp người ở ba tầng dưới trong thang máy.

Khi đối phương bước vào, Thang Ninh đúng lúc đang cúi đầu vặn nắp bình giữ nhiệt, không nhìn thấy mặt anh.

Cô chỉ dùng khóe mắt liếc thấy, chàng trai này rất cao, mặc một chiếc áo khoác dài đến đầu gối, theo động tác xoay người của anh, vạt áo khoác lay động, bỗng thoang thoảng một mùi hương thanh khiết, xen lẫn mùi hương gỗ nhàn nhạt, giống như gỗ đàn hương đang nở rộ giữa không khí ẩm ướt của rừng nhiệt đới.

Từ nhịp độ bước đi thong thả của đối phương, có thể cảm nhận được một loại khí chất kết hợp giữa sang trọng và phóng khoáng.

Anh khẽ giơ tay, những ngón tay thon dài bấm tầng B dưới hầm, tay còn lại giơ lên, dường như đang gọi điện thoại.

Thang Ninh không biết lai lịch của đối phương, chỉ cảm thấy người có thể làm việc ở tầng ba nhất định là nhân vật cốt cán của công ty, cũng không biết tại sao đột nhiên bị khí chất của đối phương áp đảo làm cô không dám thở mạnh.

Để che giấu cảm xúc căng thẳng và lúng túng, cô ngẩng cằm lên uống một ngụm nước để trấn tĩnh.

Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người.

Điện thoại của người đàn ông dường như đã được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mơ hồ không nghe rõ.

"Ngày mai không về nhà ăn cơm."

Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, như làn gió biển dịu dàng mùa hè, khi lướt qua gò má khiến toàn thân được gột rửa trong trẻo.

Dừng lại nửa giây, anh lại lên tiếng, giọng nói mang theo chút mệt mỏi: "Con đến nhà Tiểu Tam ăn cơm."

"Khụ... khụ..." Thang Ninh đang uống nước bị sặc đến mức suýt phun ra từ mũi.

May mà lúc này thang máy đến tầng một, khoảnh khắc cửa mở ra, Thang Ninh vội vã chạy ra khỏi thang máy.

Cố Ngộ trong thang máy nhìn thấy bóng lưng vội vã bỏ chạy của cô, đột nhiên nhận ra, cách gọi này của anh e rằng đã bị người ta hiểu lầm...

Khoảnh khắc đó, không biết tại sao, anh lại có một chút thôi thúc muốn chạy ra ngoài giải thích.

Tuy nhiên đã không kịp nữa rồi, lúc này cửa thang máy từ từ đóng lại, Cố Ngộ cho đến khi không còn nhìn thấy cô gái đó trong khe hở nữa mới thu hồi tầm mắt.

Sau khi chạy ra khỏi tòa nhà TL, Thang Ninh vẫn còn sợ hãi ngoái đầu nhìn lại.

Trong lòng cô có một câu chửi thề không biết có nên nói ra hay không.

Chẳng lẽ chuyện này ở công ty đã… trắng trợn đến mức này rồi sao?

May mà cô không nhìn thấy mặt đối phương và đối phương cũng không nhìn thấy mặt cô.

Nếu không, cô luôn có cảm giác mình sẽ bị gϊếŧ diệt khẩu bất cứ lúc nào.

Tối thứ sáu, Cố Ngộ đến nhà Doãn Sam. Anh đến sớm, mua rất nhiều đồ ăn, vào bếp phụ Doãn Sam chuẩn bị.

Cố Ngộ mặc một chiếc áo len trắng nhẹ nhàng, xắn tay áo lên đến cổ tay, lộ ra đường nét cánh tay rắn chắc.

Lông mi anh rất dày, khi cúi đầu xuống, sự hiện diện của hàng mi càng thêm rõ ràng.

Khi đang rửa tôm, anh nói với Doãn Sam: "Tiểu Tam, đưa tôi cái tăm, tôi lấy chỉ đen ở lưng tôm ra."

"Được."

Cố Ngộ đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, khẽ cười: "Cậu biết không, hôm qua tôi ở công ty gọi điện nói với mẹ là hôm nay đến nhà cậu ăn cơm, không để ý trong thang máy có người, cứ thế nói là đi ăn cơm ở nhà Tiểu Tam. Một cô gái trong thang máy nghe xong phun cả nước ra ngoài, tôi nghi là cô ấy hiểu lầm rồi."

Doãn Sam nghe xong cười ha hả: "Đã bảo mấy người đừng có đặt cho tôi cái biệt danh kỳ quái như vậy nữa, sớm muộn gì cũng gặp chuyện mà!"

"Chủ yếu là quen gọi rồi, cũng không nghĩ sẽ khiến người ta hiểu lầm..." Cố Ngộ nhớ lại cảnh tượng trong thang máy, lại không nhịn được cười, "May là hình như không quen biết, nếu không thật sự không biết sau này làm sao ngẩng mặt lên nhìn người ta ở công ty."