Bây giờ còn hai ba tháng nữa mới đến Tết, dù trả lời thế nào cũng không bị lộ, nhưng hôm qua mới bị Cố Lê nói là tra nam, vẫn nên tạm thời cứu vãn hình tượng một chút: "Ừ, vẫn là cô ấy."
"Ồ, lần này yêu lâu thế mà chưa chia tay?" Cố Lê tính toán, Tết Trung thu năm nay vì Cố Ngộ đi công tác nên không về nhà ăn cơm, tính ra thì bạn gái này cũng đã yêu được nửa năm rồi, "Giỏi đấy anh, tìm được tình yêu đích thực rồi."
"Ừ, có lẽ vậy." Cố Ngộ chỉ muốn nhanh chóng kết thúc chủ đề này, qua loa đáp.
"Vậy Tết năm sau có thể dẫn về nhà chưa? Cho em gặp mặt chị dâu tương lai của em xem như nào!" Cố Lê xoa tay như con ruồi, bày tỏ sự mong đợi.
"Được, nếu Tết chưa chia tay thì dẫn về nhà." Cố Ngộ thuận miệng nói.
"Năm nay tốt nhất là dẫn về! Nếu không thì bao nhiêu năm nay, chỉ nghe chứ chưa thấy, em đều hoài nghi anh có phải đang lừa cả nhà không đấy! Không lẽ những cô bạn gái đó đều là anh bịa ra?!"
Cố Ngộ định nói lại thôi, đang nghĩ bụng phải giải thích thế nào, thì vai bị Cố Lê vỗ một cái: "Anh, không ai thèm cũng không có gì phải xấu hổ! Em không chê anh là ông già neo đơn đâu!"
Cố Ngộ vừa rồi còn có một giây hoảng loạn, lo lắng kế hoạch của mình bị nhìn thấu, không ngờ Cố Lê lại hoài nghi vì lý do này, nhất thời thấy buồn cười lại thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói đùa với cô: "Lừa em làm gì, anh vừa mới đang hẹn hò với bạn gái, hẹn hò được một nửa thì đến đón em, em còn không biết ơn?"
"Wow! Chị dâu tốt vậy sao? Chị ấy không ghen à?!"
Thực ra chẳng có bạn gái nào, Cố Ngộ căn bản không thể hiểu được: "Ghen cái gì?"
Cố Lê chớp chớp mắt: "Nhiều người sẽ ghen vì bạn trai quá tốt với em gái mà! Chẳng lẽ những cô bạn gái trước đây của anh chưa từng như vậy sao?"
Cố Ngộ hơi không chắc chắn: "Không... có à."
"Quả nhiên!" Cố Lê như nắm được thóp, vẻ mặt "Lộ tẩy rồi nhé" nhìn chằm chằm anh!
"Quả nhiên cái gì chứ..." Cố Ngộ theo bản năng nuốt nước bọt.
"Quả nhiên anh đối xử với em không tốt!" Cố Lê làm nũng vỗ vỗ chân, "Cho nên việc bạn gái anh không ghen cũng là chuyện bình thường."
Cố Ngộ lại thở phào nhẹ nhõm, chỉ mấy phút ngắn ngủi này mà trái tim anh thật sự lên xuống thất thường quá mà.
May mà mạch não của con bé này khác với người thường, về vấn đề này Cố Ngộ tạm thời thoát được vài kiếp nạn.
"Nhưng mà, anh cũng sắp ba mươi rồi, cũng nên nghiêm túc tìm hiểu một mối quan hệ đi, không thể cứ mãi chơi bời nữa!" Cố Lê đột nhiên biến thành người hướng dẫn cuộc sống.
"Sinh nhật anh còn chưa tới, bây giờ mới hai mươi tám, cảm ơn." Cố Ngộ sửa lại.
"Haiz, dù sao cũng sắp thành chú rồi, tóm lại, anh nên nghiêm túc đối đãi với một mối tình, em thấy bạn gái hiện tại rất tốt, bây giờ con gái tính tình rộng lượng, tốt tính không còn nhiều đâu, anh phải biết trân trọng nhé!"
"Nói ít thôi!" Cố Ngộ đưa cô đến dưới lầu nhà, dừng xe, "Em về trước đi, anh còn phải tiếp tục quay lại hẹn hò."
Cố Lê xuống xe đi được vài bước rồi lại quay lại, thò đầu vào từ cửa sổ xe đã hạ xuống, chìa tay về phía Cố Ngộ: "Có ảnh chị dâu không? Em muốn xem!"
"Không cho." Cố Ngộ lạnh lùng từ chối.
"Hừ! Keo kiệt!" Cố Lê bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi.
"Em chẳng phải cũng không cho anh xem ảnh vợ em sao." Cố Ngộ nhướng mày, vẻ mặt thản nhiên như lẽ đương nhiên.
Cố Lê: "Em là thật sự không có, chứ không phải cố ý không cho anh xem!"
"Anh cũng thật sự không có." Cố Ngộ nhún vai.
"Anh mà không có ảnh bạn gái?" Cố Lê không tin, cố ý dùng kế khích tướng, "Không lẽ là không dám cho người ta thấy à!"
"Yên tâm! Rất dám cho người ta thấy, người đẹp nết na, còn 36D!"
"Đồ lưu manh!!" Cố Lê dậm chân quay người bỏ đi.
Cố Ngộ nhìn bóng lưng cô không nhịn được bật cười.
--
"Vậy ra mình chính là cô em 36D đó hả?" Doãn Sam cười ha hả nhìn Cố Ngộ.
Doãn Sam là bạn cùng phòng đại học của Cố Ngộ, vì là người thứ ba trong phòng, cộng thêm hài âm của tên, nên mọi người đều gọi anh ta bằng biệt danh Tiểu Tam.
Anh ta có thân hình khá chắc nịch, vì vậy phần ngực khá... đầy đặn, bạn bè vẫn luôn trêu chọc ngực anh ta là 36D, vừa rồi Cố Lê hỏi đến, Cố Ngộ cũng không nghĩ nhiều liền buột miệng nói ra.
Cố Ngộ đặt chìa khóa xe và điện thoại lên bàn, vẻ mặt áy náy bất đắc dĩ: "Xin lỗi, đang ăn cơm dở lại bỏ cậu ở đó."
"Không sao, đón em Lê quan trọng hơn," Doãn Sam nói, "Hơn nữa hôm nay vốn là mình có việc nhờ cậu, vừa rồi cái chương trình đó cảm ơn cậu đã giúp mình giải quyết."
"Chuyện nhỏ, anh em với nhau khách sáo gì." Cố Ngộ thấy hơi khát, cầm lấy nửa cốc trà còn lại trên bàn uống cạn.
Doãn Sam dừng lại hai giây nhìn Cố Ngộ: "Lần nào cũng lấy mình ra làm cái cớ, sao, vẫn không muốn gia đình giới thiệu đối tượng à?"
Cố Ngộ bất đắc dĩ xoay xoay chiếc cốc đã trống không trước mặt: "Chẳng phải sao, trước đây mình chỉ lỡ miệng nói là độc thân một lần, mẹ mình lập tức đẩy cho mình mười mấy Wechat, cảm giác mình như nhân viên chăm sóc khách hàng vậy."
"Mẹ cậu cũng thật là, điều kiện của cậu tốt như vậy, còn lo cậu không tìm được bạn gái?" Doãn Sam nhíu mày, "Không giống mình, béo như vậy, rất khó tìm đối tượng."
Cố Ngộ khẽ chớp mắt: "Chuyện này cứ thuận theo tự nhiên thôi, mình vẫn luôn không cho rằng cứ phải vì yêu đương mà đi tìm đối tượng, tình cảm thực sự tốt đẹp nên là gặp được một người, khiến cậu có mong muốn được yêu đương với cô ấy."
Doãn Sam giãn mày giãn mặt: "Vậy xung quanh cậu có nhiều mỹ nữ để ý đến cậu như vậy, chưa từng gặp ai khiến cậu muốn yêu đương sao?"
Tay Cố Ngộ đang xoay cốc đột nhiên dừng lại, dựa lưng vào ghế, uể oải nói: "Tạm thời không muốn nghĩ đến chuyện này."
"Cũng đúng! Bây giờ là thời điểm then chốt phấn đấu trong sự nghiệp, không thể để chuyện yêu đương ảnh hưởng được." Doãn Sam cụng ly với Cố Ngộ, "Nhưng mà anh em chúng ta lâu rồi không gặp nhau, hay là cuối tuần này tụ tập một bữa đi?"
"Được đấy, cuối tuần mình rảnh."
"Mình biết có một nhà hàng mới mở rất ngon, hình như còn là nhà hàng Michelin một sao, hay là chúng ta đến đó thử xem."
Cố Ngộ vừa định thuận miệng đồng ý, đột nhiên nhớ tới những lời Cố Lê nói trên xe lúc trước.