Tống Tiểu Ngũ tụ tập một đám bạn bè, nhưng không phải lên núi hái nấm, mà có ý định đi săn.
Ca ca của Tiểu Hầu Tử là một trong những thành viên của đám thiếu niên ấy. Tiểu Hầu Tử tình cờ biết được kế hoạch của ca ca mình. Vốn là người thích náo nhiệt, cậu ấy bèn bám lấy ca ca, nhất quyết đòi đi cùng.
Ca ca cậu ấy hết cách, nên từ một người thành hai, rồi hai kéo thành ba - nhà ai mà chẳng có mấy đứa đệ đệ muội muội cách nhau vài tuổi. Thế là tụ họp một đám nhóc con, dẫn theo bọn chúng lên núi hái nấm.
Lúc này Ca ca của Tiểu Hầu Tử còn ở bên cạnh cảnh cáo bọn trẻ:
“Nghe cho rõ đây, các đệ đến chỗ đó thì dừng lại hái nấm. Tiểu Hầu Tử, đệ cũng sắp chín tuổi rồi, trông coi bọn chúng, không được chạy lung tung. Chúng ta săn bắn xong sẽ quay lại tìm các đệ.”
“Á?” Tiểu Hầu Tử không giấu nổi vẻ thất vọng.
“Á cái gì mà á?” Ca ca của Tiểu Hầu Tử làm bộ muốn đánh.
Tiểu Hầu Tử vội vàng xin tha: “Biết rồi, biết rồi, đệ chắc chắn sẽ trông coi bọn chúng.”
Thường Tuy chính là một trong những đứa trẻ đi theo Tiểu Hầu Tử để hóng hớt.
Ngoại trừ Tiểu Hầu Tử, cậu gần như không quen biết ai trong nhóm này.
Cậu len lỏi qua đám nhóc đang được ca ca căn dặn, đi đến bên cạnh Tương Hòa Tụng.
Lúc này Tương Hòa Tụng đang nói chuyện với Tống Tiểu Ngũ.
Trong ba chương đầu tiên của tiểu thuyết từng nhắc qua một chút rằng từ nhỏ, Tương Hòa Tụng đã luyện một loại công pháp vô danh. Nhờ công pháp này mà y có thính lực và thị lực hơn người, vậy nên vừa lúc Thường Tuy đi đến gần, Tương Hòa Tụng đã lập tức nhận ra.
Y dừng cuộc trò chuyện với Tống Tiểu Ngũ, ánh mắt hướng sang.
Tương Hòa Tụng tuổi còn nhỏ, đôi mắt tròn trịa khẽ nhếch lên, đồng tử màu nâu nhạt dưới ánh nắng trở nên trong veo sạch sẽ. Khóe môi y thường mang theo một nụ cười, tuy có vẻ hiền hòa dễ gần, nhưng lại toát ra một loại khí chất khiến người khác không khỏi sinh lòng kính sợ.
Thường Tuy chạm phải ánh mắt của y, khẽ nhướng mày, trong mắt ánh lên tia sáng như thực chất.
Trong đầu Thường Tuy bất giác hiện lên một câu nói: “Đúng là một thiên tài trời sinh để tu đạo!”
Chả trách y là nam chính!
Thường Tuy ghi nhớ gương mặt của Tương Hòa Tụng, sau đó... liếc sang Tống Tiểu Ngũ bên cạnh.
Lúc này, Tống Tiểu Ngũ cũng ngạc nhiên nhìn Thường Tuy đang đứng trước mặt mình.
Thường Tuy không vội nói gì. Sau khi chắc chắn Tống Tiểu Ngũ đã nhìn mình, cậu chớp chớp đôi mắt, gương mặt ửng đỏ, dáng vẻ như muốn nói nhưng lại ngượng ngùng.
Tống Tiểu Ngũ vốn có thái độ lơ đễnh nay cũng trở nên nghiêm túc hơn một chút, mang theo vài phần tò mò.
Không chỉ vì thái độ ấp úng của Thường Tuy, mà còn bởi cậu bé này thực sự rất đẹp. Từ nhỏ Thường Tuy đã ốm yếu, được phụ mẫu cưng chiều nuôi dưỡng trong nhà. Hai năm gần đây, nhờ được chăm sóc kỹ lưỡng, gương mặt cậu đã có chút thịt, làn da trắng hồng, hàng mi dài và cong, đôi mắt đen láy long lanh như hai hạt nho đen được nước rửa qua.
Bình thường Tống Tiểu Ngũ toàn chơi với những đứa nhóc ngang tầm mình, nào từng gặp đứa trẻ nào trắng trẻo và tinh xảo như thế này.
Thường Tuy vốn đã có ngoại hình nổi bật, lúc này lại e thẹn đứng trước mặt Tống Tiểu Ngũ, dáng vẻ ngoan ngoãn, xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm tiến tới, quả thật khiến người ta không khỏi mềm lòng.
“Ồ~ đây là con nhà ai mà trắng trẻo thế?”
“Là con nhà Thường nhị thẩm đấy.”
“Là cậu nhóc này à? Nghe nói sức khỏe không tốt.”
“Này nhóc, ngươi tìm Tiểu Ngũ ca của chúng ta có việc gì thế?” Có người còn trêu đùa Thường Tuy.
Cả đám đều tò mò nhìn sang.
Thường Tuy lập tức dùng đôi mắt ướŧ áŧ nhìn Tống Tiểu Ngũ thêm một lần nữa, ánh mắt ấy khiến Tống Tiểu Ngũ bứt rứt, tay chân ngứa ngáy.
Thật là một đứa bé ngoan ngoãn, trắng trẻo như chờ người ta tới nựng nịu.