[Dân Quốc] Nốt Ruồi Son Của Thiếu Soái

Chương 4:

Đường Giảo cắn chặt răng, những năm qua cô ngày đêm suy nghĩ, mẹ thật sự bị bệnh mà chết sao? Bọn họ không đưa mẹ đến bệnh viện, rõ ràng bỏ mặt mẹ đến chết, chắc chắn là để chiếm đoạt của hồi môn của mẹ.

Cô siết chặt hai tay, không biết từ lúc nào đã vò tờ báo thành một nắm, bọn họ sao dám làm vậy? Cô hối hận, cô căm hận! Chính cô đã dẫn sói vào nhà, hại mẹ cô.

"Tách!" Đèn trong phòng bật sáng, Đường Giảo theo phản xạ nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng bước chân từ cửa vào gần bên cạnh, cô bị ôm vào một vòng tay ấm áp.

"Đứa bé này, vừa hạ sốt, sao không đi giày mà đã xuống đất rồi."

Bên tai là giọng điệu Giang Nam nhẹ nhàng quen thuộc, mũi cô ngửi thấy mùi hương của mẹ mà cô luôn nhớ nhung.

"Mẹ..." Trong đầu cô vang lên tiếng nổ, lệ từ khóe mắt Đường Giảo trào ra, cô nghẹn ngào gọi.

"Ôi ôi ôi, đây là chuyện gì vậy?" Đường Đông Tuyết nâng mặt Đường Giảo lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, "Sao lại khóc, có phải không khỏe, hay sợ không đi thi tháng thì bị phạt, yên tâm, mẹ đã xin nghỉ cho con rồi."

Đường Giảo khóc đến nỗi không nói nên lời, lắc đầu bị kéo lên giường, lau sạch chân nhỏ và cho vào chăn, chỉ là nhìn Đường Đông Tuyết với đôi mắt ngấn lệ, cô đã hơn mười năm không gặp mẹ, thật sự là không thể nhìn đủ.

"Con sốt cao thật sự làm mẹ sợ chết đi được, con đã nói linh tinh suốt, còn cắn cả anh họ, mắng người ta là ma quỷ." Đường Đông Tuyết cúi người, đôi môi mềm mại chạm vào trán Đường Giảo, "Không sốt nữa."

Đường Giảo dùng tay lau sạch nước mắt, hít mũi, "Gì cơ, anh họ?"

"Con nuôi của dì hai con, Trương Nhược Tĩnh, con phải gọi người ta là anh họ. Lần này con sốt nặng, toàn bộ bác sĩ nổi tiếng ở Huy Thành đều đã được mẹ mời đến, nhưng vẫn không hạ sốt, cuối cùng là nhờ bác sĩ quân y mà anh họ đưa đến giúp con hạ sốt, nhưng, bé Giảo à, con sao..."

Đường Đông Tuyết nuốt xuống nửa câu sau, âu yếm vuốt tóc Đường Giảo, "Con phải nhớ ơn anh họ, lần sau gặp mặt phải cảm ơn anh họ cho tốt."

Trong lòng Đường Giảo cười khổ, hóa ra là Trương Nhược Tĩnh, cái danh xưng "anh họ" này, anh đã không cho cô gọi từ lâu, cách nhiều năm giờ nghe lại, thật sự khiến cô cảm thấy hoài niệm.

Ân tình của anh dành cho cô, đâu chỉ là việc gọi bác sĩ quân y hạ sốt, kiếp trước anh đã tiễn mẹ cô một đoạn đường, ân tình này, cô luôn ghi nhớ.

Nhưng việc cắn anh, mắng anh, có lẽ là do cô mơ thấy kiếp trước đi viếng mẹ, biết bọn họ ngay cả linh đường cũng không lập, điên cuồng xung đột với bọn họ, đã xem anh như những người đó.

Thật sự khiến cô cảm thấy ngại ngùng, lần sau gặp mặt nhất định phải cảm ơn một phen.

"Con nhớ rồi, mẹ, chỉ là từ anh họ này con thật sự không thể gọi ra miệng, lại không có quan hệ huyết thống."

Thấy Đường Đông Tuyết nhíu mày, Đường Giảo vội vàng chuyển đề tài, "Dạo này cha có còn ở trường không? Bọn họ chắc đã thi tháng xong rồi chứ?"

Trên mặt Đường Đông Tuyết hiện lên một chút không thoải mái, dường như có nỗi buồn chảy trong đó, Đường Giảo ép mình phải cứng rắn, nói ra nửa câu sau, "Cũng không nói về nhà thăm con, con gái của mình suýt nữa sốt chết rồi."

"Con cũng biết cha của con mà, một lòng làm học thuật, giờ nghĩ lại chắc đang thức đêm chấm bài ở trường." Đường Đông Tuyết cúi đầu, giải thích thay cho Vương Bách Tùng.

Cô không nhìn rõ biểu cảm của mẹ, nhưng mục đích của cô đã đạt được, cô muốn mẹ từng chút một từ bỏ hy vọng về cha, để Lô Thiên Thiên không bao giờ được bước vào cửa nhà họ Đường nữa.

Nhìn bóng dáng mẹ, ánh mắt Đường Giảo dần trở nên kiên định, mẹ hiền dịu và tốt bụng, anh trai đầy nhiệt huyết, vậy thì hãy để cô, hóa thân thành quỷ dữ, bảo vệ bon họ, những người cô yêu thương.

Cô tuyệt đối sẽ không phụ lòng trời cho cô cơ hội sống lại, những người mang đến cho cô bao khổ đau, cô sẽ không tha cho một ai, ả tiểu thư khốn kiếp!

Cô và Lô Thiên Thiên đều là học sinh của trường nữ sinh Maria, hiện giờ, kỳ thi tháng thi đã qua, điểm sẽ được công bố, Lô Thiên Thiên lại có lý do đến tìm cha của cô học thêm, cô phải hành động trước mới được.

"Hôm nay Lô Thiên Thiên đã gọi điện đến, nghe nói con đã hạ sốt, nói vài ngày nữa sẽ đến thăm con."

Quả thật như người đang ngủ gà gật mà lại có người mang gối đến, trên mặt Đường Giảo hiện lên một nụ cười quỷ dị.

"Thật sao? Con đang đợi cô ta đây."