Xe ngựa của Ngụy phủ rộng gấp đôi so với xe của Tiết Li khi đi đến, dù chỉ là một trong số nhiều xe ngựa bình thường của Ngụy phủ, nhưng bên trong bày biện tinh tế chu đáo, góc xe còn treo túi thơm bằng bạc ròng chạm hoa điểu. Tiết Li dựa trên thảm mềm, trong xe tỏa hương thơm ấm áp, trên bàn nhỏ một bên còn đặt cả bánh và trà...
Khi còn ở Ngô quận, nàng tưởng mình cũng từng trải đời, đến khi tới Ngụy phủ mới biết hào tộc này vượt xa sự tưởng tượng của nàng. Khó trách dù các nàng chỉ là dòng bên xa xôi, mẫu thân vẫn thường treo trên môi việc xuất thân từ Ngụy thị Lạc Châu.
Đường đến chùa Tịnh Đàn không xa lắm, Tiết Li đã lên đường từ sáng sớm khi trời còn tối đen.
Tiên hoàng sùng bái Phật, khiến nhiều người đua nhau xây chùa tu thiện, tạo thành một trào lưu một thời. Chỉ có Ngụy thị trước sau vẫn tôn sùng học thuyết nho giáo, lễ pháp trong phủ nghiêm ngặt, ngay cả việc nhị phu nhân thích Phật pháp cũng hoàn toàn không để lộ ra ngoài.
Muốn lên chùa Tịnh Đàn phải leo một đoạn thềm đá dài và cao, Tiết Li không tin quỷ thần, tự nhiên không có cái gọi là thành tâm, đi đến cuối cùng đã cực kỳ không kiên nhẫn, rốt cuộc chỉ tùy tiện tìm một Phật điện ngồi nghỉ hồi lâu. Đợi đến khi mùi trầm hương nồng nàn thấm đẫm vào xiêm y, nàng mới đứng dậy bước ra ngoài điện.
Lúc này sắc trời u ám, gió lạnh nổi lên, cuốn lá cây xào xạc khắp bốn phía.
Tiết Li ngẩng đầu lên nhìn, bầu trời như bị phủ một lớp vải xám xịt, khiến người ta vô cớ cảm thấy khó thở.
"Nương tử định về phủ chứ?" Ngân Đăng hỏi xong, lại không nhịn được lẩm bẩm: "Hôm nay gió núi thật lạnh người."
Tiết Li không tỏ vẻ vội vàng, đáp: "Nếu vậy, chúng ta mau đi xuống núi thôi."
Vì đoạn đường gập ghềnh không bằng phẳng, xe ngựa đỗ ở vị trí xa hơn một chút. Đi được nửa đường, nàng cuối cùng cũng thấy một cái đình, rồi sau đó như vô tình loạng choạng một cái, lập tức được thị nữ bên cạnh đỡ lấy.
"Nương tử cẩn thận." Ngân Đăng vội đỡ lấy Tiết Li, đồng thời thị nữ kia cũng lo lắng hỏi: "Nương tử không sao chứ, còn đi được không?"
Tiết Li gật đầu, cố đi thêm vài bước về phía trước, rồi lập tức nhíu mày dừng lại, tỏ vẻ khó xử nhìn về phía họ.
Chưa đợi nàng mở lời, Ngân Đăng đã vội nói: "Ta thấy phía trước có cái đình, trời còn sớm, nương tử không bằng vào đó nghỉ chân một lát."
Được câu trả lời như ý, Tiết Li đứng dậy, để họ dìu vào trong đình.
Ngân Đăng theo Tiết Li từ Ngô quận đến Lạc Dương, vốn là người đất Thục bị bán rẻ làm nô vì nạn đói, theo hầu Tiết Li cũng mới được một năm, còn người kia là gia phó của Ngụy thị. Tiết Li sinh ra đã có dung mạo xinh đẹp, từ khi nàng đến Ngụy phủ đã có không ít người lén bàn tán về nàng, thậm chí có gia phó tranh nhau đến Đào Khỉ Viện đưa đồ, mượn cớ để được nhìn lén một cái.
Những điều này Tiết Li đều biết rõ trong lòng, cũng không phải là nàng không thích ra ngoài, chỉ là hiện giờ đang ăn nhờ ở đậu, quá mức phô trương ngược lại sẽ khiến người ta chê cười.
Gió lạnh thổi càng thêm dữ dội, cành lá trong rừng bị gió cuốn lên xào xạc, vài người đi đường cũng vội vã bước nhanh hơn. Nàng đợi hồi lâu, ngón tay đã cứng lạnh, vẫn không thấy bóng dáng mà nàng nhớ mong bấy lâu.
Có lẽ thật sự là đến không đúng lúc.
Ngân Đăng nói tiếng phổ thông không tốt, hai người thường hay cười đùa về chuyện này, Tiết Li không để ý đến họ, chỉ chán chường nhìn những bông hoa dại vô danh bị gió thổi tung bay bên đường.
Chẳng bao lâu, bốn phía vang lên tiếng sàn sạt như tằm gặm lá dâu, rồi âm thanh ấy dần dần lớn hơn, hai thị nữ đang đùa giỡn mới hoàn hồn, kinh ngạc kêu lên: "Trời mưa!"
Ngân Đăng vội đứng dậy, nhìn thế mưa một lát rồi lo lắng bàn với đồng bạn: "Làm sao bây giờ, đến lúc đi đến chỗ xe ngựa, xiêm y nương tử chúng ta sẽ ướt sũng mất."
Đồng bạn có phần oán trách nói với Tiết Li: "Sao nương tử cũng không nói một tiếng..."
Tiết Li lập tức lộ vẻ áy náy, cụp mắt xuống nói: "Vừa rồi đang thất thần, không nhìn thấy trời mưa, là lỗi của ta..."
Nàng có vẻ kiều diễm dễ nói chuyện, đám gia phó vốn đã thích những chủ tử dễ đối phó như nàng, thấy nàng như vậy làm sao còn trách được, ngược lại bắt đầu hối hận vì đã đổ lỗi cho nàng, vội vàng nói: "Là lỗi của nô, vừa rồi mải nói chuyện không để ý sắc trời thay đổi, khiến nương tử phải mắc kẹt ở đây."
Tiết Li đợi lâu không thấy Lương Yến, trong lòng đã có chút bực bội, nhưng trên mặt vẫn bình thản, dường như cũng không phiền lòng vì trận mưa này. "Không sao, chúng ta đợi một lát, có lẽ lát nữa mưa sẽ nhỏ hơn. Nếu các ngươi thấy buồn chán, có thể nói chuyện với ta."
Thấy nàng không để tâm, hai thị nữ cũng không còn lời oán hận, thật sự trò chuyện qua lại.
Chẳng bao lâu, mưa càng lớn hơn, không có dấu hiệu ngừng. Gió lạnh trong rừng thổi đến nỗi Tiết Li phải rụt vai lại, gương mặt cũng lạnh đến tái nhợt, nhưng vẫn cố gắng không lộ vẻ khác thường, vừa đáp lời hai thị nữ, vừa thỉnh thoảng dùng ánh mắt dò xét những người đi đường. Chỉ là người qua đường vội vã, phần nhiều đều ướt sũng xiêm y, hoặc ăn mặc bình thường không giống người xuất thân quyền quý.
Tiết Li thất vọng thu hồi ánh mắt, bắt đầu suy nghĩ về tình cảnh hiện tại.
Nàng và mẹ ở Ngụy thị rốt cuộc là người ngoài, nếu không thể được các phu nhân vừa lòng, sớm muộn gì cũng bị qua loa đuổi ra ngoài, huống hồ là nhờ người Ngụy thị giúp nàng leo lên nhánh cao là Lương Yến.
Một lúc sau, qua tiếng mưa rơi ào ạt, Tiết Li nghe thấy từng bước chân, xuyên qua màn mưa dày đặc, tiếng bước chân từ xa đến gần càng lúc càng rõ. Nàng ngẩng mắt nhìn lên, thấy khoảng năm sáu người cầm dù đến gần, giữa họ là một người mặc xiêm y màu trắng như ánh trăng, khi bước đi nghiêng mặt lộ ra khuôn mặt tuấn lãng, đôi mắt sáng như sao, vẫn như năm xưa.
Có lẽ vì vạt áo và giày ủng bị bùn đất làm bẩn, khiến hắn vừa đi vừa nhíu mày oán giận.
Chỉ một cái liếc mắt ấy đã khiến lòng Tiết Li chợt run lên, nàng lập tức thu hồi ánh mắt, không để mình lộ ra chút khác thường nào. Để kiềm nén niềm vui, nàng thầm bóp chặt lòng bàn tay trong tay áo, rồi vội ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của hai thị nữ.
"Mưa này không ngớt, nương tử chúng ta sẽ lạnh đến sinh bệnh mất."
Ngân Đăng nắm tay Tiết Li, kinh hô: "Tay nương tử lạnh quá, không thể đợi thêm nữa."
Tiết Li nhẹ giọng nói: "Nhưng hôm nay mưa to quá, chúng ta cũng khó về được."
"Trên đường có nhiều người đi tới." Thị nữ trông thấy đoàn người trên đường, như thấy được cứu tinh, nói: "Hẳn là công tử nhà nào đó, nương tử đừng lo, ta đi mượn họ cái dù, dù không đi cùng được thì mượn tránh mưa cũng tốt."
Thấy Tiết Li do dự gật đầu, thị nữ không nói thêm lời nào đã lao vào màn mưa.
Chốc lát sau, Tiết Li thấy đoàn người quả nhiên dừng lại. Và ánh mắt Lương Yến cũng xuyên qua màn mưa mờ ảo giữa núi rừng, như năm xưa, xa xa dừng lại trên người nàng.
Giữa núi rừng xanh ngắt, Tiết Li khoác thân xiêm y màu vàng nhạt, bên ngoài phủ một lớp sa mỏng màu sương khói, tựa một đóa cúc thanh nhã uyển chuyển, không hiểu sao khiến người ta không thể rời mắt.
Bạn bè và tùy tùng của Lương Yến thường liếc nhìn về phía Tiết Li đang đứng trong đình, còn nàng hơi cúi đầu, để lộ một đoạn cổ trắng ngần yếu ớt, như vô tình liếc nhìn về phía Lương Yến.
Lương Yến tự nhận đã gặp nhiều mỹ nhân, sớm có thể không vì sắc đẹp lay động, nhưng lúc này vẫn theo bản năng nín thở, quét mắt nhìn mấy người bên cạnh, không kìm được nghĩ, nương tử kia vừa rồi có thật sự nhìn hắn không...
Người trong giới sĩ tộc phần nhiều có phong thái quân tử, đối với thỉnh cầu như vậy tự nhiên không từ chối, rất nhanh đã có người cầm dù đi về phía đình.
Người đến gần trước không phải Lương Yến, Tiết Li trong lòng chùng xuống, nhưng không lộ vẻ không vui, vẫn đoan trang lễ độ tạ ơn, rồi bước vào dưới dù của người kia. Còn những người khác cũng không để hai thị nữ phải dầm mưa, tốt bụng cùng họ chung một dù.
Hiển nhiên Lương Yến đã không còn nhớ nàng, chỉ nhìn nàng nhiều nhất hai lần khi nàng đến gần, rồi nhanh chóng nhìn thẳng tiếp tục bước đi.
Tiết Li cùng người cầm dù đi trước mặt Lương Yến, xiêm y loang từng mảng nước mưa, đuôi tóc hơi ướt theo bước chân nhẹ đung đưa nơi eo thon. Trong mái tóc đen cài trâm ngọc trắng, cực giống làn da trắng nõn của nàng.
"Nghe giọng nữ lang hình như không phải người Lạc Châu."
"Lang quân đoán không sai, ta vốn là người Ngô quận, chỉ là nhà gặp nạn, may được cữu phụ ở Lạc Châu thương xót, thu lưu ta và mẹ." Tiết Li nói chuyện vẫn còn chút giọng Ngô, âm điệu như thấm đẫm nước mưa ướŧ áŧ, nghe càng thêm quyến rũ.
Lương Yến đang nói chuyện với bạn, nhưng không hiểu sao bị Tiết Li ở phía trước hút hết tâm trí, đến nỗi người bên cạnh nói gì cũng quên sạch.
Trên hội thanh đàm, những thanh niên tài tuấn đều xuất thân từ gia tộc sĩ tộc quyền quý, vừa hay trên đường về gặp một thiếu nữ ăn mặc nhã nhặn, lại vừa hay xin họ giúp đỡ, Lương Yến không thể không nghĩ nhiều, rốt cuộc từ trước cũng không thiếu những nữ tử dùng đủ thủ đoạn để có thể bước lên cao.
Nghĩ đến đây, hắn không kìm được nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại nghe bạn phía trước cất tiếng. "Trên người nàng dường như có mùi trầm hương?"
Giọng Tiết Li trở nên thấp xuống: "Trong nhà có người thân bệnh nặng, ta bất lực, chỉ có thể gửi gắm vào thần phật, hôm nay vốn đến chùa Tịnh Đàn cầu phúc, nào ngờ bị mưa vây ở đây, may mà gặp được..."
Nói đến đây, giọng nàng ngừng một chút, nhẹ nghiêng người nhìn về phía Lương Yến phía sau, khẽ gật đầu, mặt ửng hồng vài phần thẹn thùng. "May mà gặp được các vị lang quân tốt bụng."
Bạn bên cạnh Lương Yến cười nói trước: "Việc nhỏ không đáng nhắc đến."
Nghĩ đến mình vừa rồi trong lòng phỏng đoán về người ta, Lương Yến chợt cảm thấy hổ thẹn, chủ động hỏi: "Xin hỏi nhà nữ lang ở đâu, xe ngựa đến đón chúng ta cũng không xa, nếu nữ lang không ngại, có thể cùng đi với chúng ta."
Lúc này Tiết Li đã xác định Lương Yến không nhớ nàng, vừa may mắn vừa không khỏi cảm thấy mất mát.
"Đa tạ ý tốt của lang quân, phía trước không xa đã có người hầu đón ta, không dám làm phiền."
Đi được một đoạn, rất nhanh đã đến con đường bằng phẳng, mấy cỗ xe ngựa đã chờ sẵn, Tiết Li liếc mắt một cái đã nhận ra xe của Ngụy phủ, những người khác hiển nhiên cũng để ý thấy, Lương Yến sửng sốt một chút, hỏi: "Nữ lang là người Ngụy thị?"
Tiết Li chỉ đáp: "Ta bất quá là chi thứ, không dám nhận là người Ngụy thị."
Lương Yến nghĩ một lát, vẫn không hỏi tên họ nàng. Tiết Li trong lòng cảm thấy thất bại, nhưng nghĩ đến ngày sau còn có thể gặp lại, cũng không quá thất vọng. Sau đó Lương Yến thấy vai nàng một bên đã bị mưa thấm ướt, tốt bụng nghiêng dù về phía nàng.
Tiết Li nhận ra điều này, ngẩng đầu nhìn hắn, hàng mi ướt khẽ run, đôi mắt trong veo sáng ngời như mặt hồ bị gió phất qua, bỗng gợn sóng lăn tăn.
Lương Yến chạm phải ánh mắt nàng, ngẩn người một lát, biết mình thất lễ liền vội quay mặt đi không dám nhìn nàng nữa.
"Nương tử, xa phu hình như đi không được!" Ngân Đăng chạy đến đón xa phu, bỗng lại chạy ngược về dưới mưa.
Tiết Li nhíu mày hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Ngân Đăng liếc nhìn đám người Lương Yến, do dự một chút mới nói: "Xa phu lúc đi vệ sinh bị trượt ngã, bị thương không nhẹ, giờ ngay cả dây cương cũng không cầm nổi."
Bạn Lương Yến trong lòng mừng rỡ, mở miệng nói: "Việc này có gì khó, không bằng..."
Lời chưa dứt, đồng bạn vỗ vỗ lưng hắn, chỉ về phía một cỗ xe ngựa đang đến gần trên đường: "Nhìn kìa, hình như là xe Ngụy thị."
Tiết Li cũng nhìn theo hướng hắn chỉ, trong màn mưa xe ngựa càng lúc càng gần, vó ngựa bước qua vũng lầy bắn tung nước bùn, khi gần đến thì chậm lại, như muốn tránh cho bùn nước bắn vào họ. Chỉ nhìn vẻ tráng lệ của xe ngựa cũng biết người trong xe hiển nhiên còn tôn quý hơn nàng nhiều.
"Thật là Lan Chương huynh, hắn cũng đã về..."
Tiết Li nghe người bên cạnh lên tiếng mới biết quý nhân trong xe là ai.
Ngụy Giới năm mười lăm tuổi, tiên đế khen hắn là thiếu niên anh tài, như lan thơm ngát, trong sạch như ngọc, đặc biệt ban cho hắn tự là Lan Chương. Chỉ là đối với Tiết Li, Ngụy Giới phần nhiều chỉ xuất hiện trong lời đồn, như nhân vật trong thoại bản, giờ đột nhiên xuất hiện ở đây, ngược lại khiến nàng cảm thấy không thực.
Khi nàng còn chưa định thần, Lương Yến đã sai người hầu đi trước một bước, gọi lại đoàn người định rời đi.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, người đánh xe quay lại nói gì đó với người trong xe, một lát sau màn xe vén lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn mỹ không thuộc phàm trần.
Dù Tiết Li sớm đã dự đoán trong lòng, khi nhìn thấy người thật lúc này, vẫn không khỏi sững sờ, ánh mắt một lúc không thể dời đi. Trước kia nàng thường nghe người ta khen Ngụy Giới thần thái cao quý, cứ nghĩ chỉ là lời nói ngoa, giờ đây không thể không tin câu "quỳnh lâm ngọc thụ, siêu việt phong trần".
Trong đám người này, Lương Yến và Ngụy Giới thân thiết nhất, lúc này hắn cầm dù tiến lên một bước, hỏi: "Lan Chương, dạo này vẫn khỏe chứ?"
"Vẫn tốt." Ngụy Giới đáp nhạt, rồi khẽ gật đầu, coi như đã chào hỏi mấy người còn lại.
Ánh mắt hắn chỉ lướt qua người Tiết Li, không dừng lại một khắc.
Lương Yến cũng không thấy đứng nói chuyện dưới mưa là việc hay ho gì, nhất là khi vạt áo và giày ủng của hắn đều lấm bùn, còn Ngụy Giới thì ngồi trong xe quần áo sạch sẽ không một nếp nhăn.
"Ta qua hai ngày sẽ đến Ngụy phủ bái phỏng, giờ gọi ngươi lại là có việc gấp."
Nghe đến đây, Tiết Li đã đoán được lời tiếp theo của Lương Yến, quả nhiên, sau đó Lương Yến chỉ về phía nàng, nói: "Vị nữ lang này là người Ngụy phủ, xa phu bị thương tay chân, ngươi đến đúng lúc, mang nàng về luôn."
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiết Li, đón nhận ánh mắt mang chút nghi hoặc của Ngụy Giới, nàng đành bất đắc dĩ nói: "Gặp qua đại công tử, ta họ Tiết, tên một chữ Li, trường quân nhị phòng Ngụy thị là cữu phụ ta, vì nhà gặp nạn nên đặc biệt đến Lạc Dương nương nhờ."
Trước mặt Ngụy Giới tự nhiên không thể nói dối, chỉ là nàng nói còn khá uyển chuyển, chưa từng nói rõ là biểu cữu phụ, thêm nữa tổ mẫu nàng vốn là con vợ lẽ, quả thực là dòng dõi xa xôi đến không thể xa hơn.
Ngụy Giới không lập tức đáp lời, nàng sợ bị từ chối sẽ càng thêm khó xử, liền chủ động nói: "Tiểu nữ thân phận thấp kém, không dám quấy rầy đại công tử, nếu công tử có người hầu biết đánh xe, có thể cho mượn một người được chăng."
So với việc để nàng ngồi vào xe Ngụy Giới, hoặc để hắn từ chối mà tổn hại danh dự quân tử, cách này có thể nói là không gì tốt hơn.
Tiết Li đang chờ Ngụy Giới gật đầu, lại thấy hắn hơi nhíu mày, nói: "Không sao, lên xe đi."