Viện trưởng Lữ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Cháu có bao nhiêu phần chắc chắn?”
“…Chín phần.” Tần Thư đáp.
Thực ra, cô hoàn toàn chắc chắn mười phần.
Nghe vậy, viện trưởng Lữ kéo tay Tần Thư vào trong phòng.
Lạc Chấn Quốc ngồi trên ghế sofa lò xo, quần áo xộc xệch, trên mặt vẫn còn hằn vết móng tay.
Thấy Tần Thư bước vào, ông vội vàng chỉnh lại quần áo, ngượng ngùng nói: “Đồng chí tiểu Tần đến rồi, mau ngồi.”
Viện trưởng Lữ trừng mắt nhìn Lạc Chấn Quốc, giọng hung dữ: “Ông nghe rõ rồi đấy, Lan Chi bị thương nặng, không thể thực hiện bất kỳ nhiệm vụ nguy hiểm nào!”
Lạc Chấn Quốc giữ gương mặt nghiêm nghị, giọng điệu chân thành: “Đây không phải chuyện tôi có thể quyết định.”
“Vậy thì ông báo cáo tình hình lên tổ chức! Những năm qua Lan Chi đã trải qua biết bao nhiêu lần thập tử nhất sinh, nhiều lần suýt không qua khỏi. Bây giờ nó gần như tàn phế, ông nỡ lòng nào nhìn nhà họ Tạ tóc trắng tiễn tóc xanh sao?”
“Bà nói gì vậy? Tôi đã nhìn Lan Chi lớn lên, coi nó như con trai ruột của mình!”
“Đánh rắm!”
Viện trưởng Lữ thô bạo chửi thề, đôi mắt đỏ ngầu vì giận dữ.
Thấy vợ mình sắp khóc, Lạc Chấn Quốc dịu giọng: “Trên đó chưa chắc đã yêu cầu Lan Chi ra mặt.”
Viện trưởng Lữ càng giận: “Ông nghĩ tôi dễ bị lừa vậy sao? Văn bản mực đỏ đã đưa xuống, đó là mệnh lệnh chết!”
“Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng nhìn đám tội phạm liều mạng đó ngang nhiên vượt qua lãnh thổ của chúng ta, dùng những thứ hủy hoại nhân tính đó để gây họa cho dân mình sao?!”
Vừa dứt lời, Lạc Chấn Quốc lập tức quay đầu nhìn Tần Thư, ánh mắt sắc bén như dao găm.
Tần Thư nghe hai vợ chồng cãi nhau, giọng người này át giọng người kia, khiến đầu cô ong ong.
Thấy cả hai tạm dừng, cô kịp thời lên tiếng: “À… Tôi đi xem Tạ Lan Chi thế nào.”
Có những chuyện một người bình thường như cô, không thể nghe được. Tốt nhất là nên rút lui sớm!
Lạc Chấn Quốc gật đầu, dịu giọng: “Cô đi đi, chăm sóc Lan Chi cho tốt. Tổ chức sẽ ghi nhận công lao của cô, nhà họ Tạ cũng sẽ không bạc đãi cô.”
Tần Thư nặn ra một nụ cười, vội vã rời khỏi phòng như trốn chạy.
Cô biết Lạc Chấn Quốc kiêng dè vì có cô ở đó nên nói năng mập mờ.
Dù vậy, Tần Thư cũng đoán được đại khái nhiệm vụ của Tạ Lan Chi là gì.
Đây là khu vực quân đội 963, nằm sát biên giới. Sau lưng căn cứ là dãy núi Thiên Ưng kéo dài hàng trăm dặm.
Phía đông Thiên Ưng Lĩnh là vị trí yết hầu giữa Hương Giang và thành phố Vân Trấn, được bao quanh bởi nhiều hàng rào kẽm gai nhưng vẫn không ngăn được những người cố gắng vượt biên sang nhập cư trái phép ở Hương Giang.
Phía tây của núi, ngăn cách bởi một con sông, bên kia sông là khu vực vô pháp vô thiên.
Ở đó đầy rẫy những kẻ gϊếŧ người cướp của, buôn lậu vũ khí, ma túy, và thậm chí bắt cóc phụ nữ, trẻ em, không việc ác nào không làm.
Tạ Lan Chi lần này bị thương nặng là do bị một nhóm tội phạm liều mạng sử dụng bom tự chế tấn công.