Tần Thư phát hiện ra người vừa mới còn tỏ vẻ oai phong lẫm liệt, giờ đây dường như bị hắt một gáo nước lạnh.
Lúc này bỏ đi vẻ hung dữ, trở nên yên lặng như con gà.
Thôi được!
Người bị thương nặng, phản ứng thất thường cũng là bình thường.
Tần Thư chợt nhận ra chuyện này gây tổn thương lớn đến lòng tự tôn của một người đàn ông, nên sắc mặt cô dịu đi.
Cô khẽ ho một tiếng, giọng chắc chắn nói: “Uống thuốc một tuần là anh sẽ hồi phục bình thường.”
Tai của Tạ Lan Chi hơi động, hàng mi vương mồ hôi nhẹ nhàng chớp chớp.
"Nhưng mà, cuối cùng anh vẫn là bị thương đến tận gốc rễ..."
Tần Thư nhìn đôi tai đỏ ửng của anh, đôi mắt ánh lên ý cười khó giấu.
“Nhưng, dù hồi phục, anh cũng không thể có con được nữa.”
“Tại sao?”
Hàng mày vốn đã nhíu chặt của Tạ Lan Chi càng nhíu lại.
Tần Thư lắc đầu nói: “Nếu chỉ đơn thuần là nội thương hoặc ngoại thương, vẫn còn hy vọng chữa khỏi nhưng anh lại bị cả hai cái tổn thương cộng lại, dẫn đến tinh nguyên tế bào suy yếu, cơ thể sẽ xuất hiện những tổn thương không thể phục hồi.”
Trừ phi Tạ Lan Chi may mắn gặp được một người có thể chất mang thai bẩm sinh.
Nếu không, đời này anh chắc chắn sẽ tuyệt tự. Người có thể chất mang thai bẩm sinh có năng lực tự phục hồi tế bào gốc của tϊиɧ ŧяùиɠ.
Nhưng những người phụ nữ như vậy, trong cả triệu người cũng khó tìm nổi một hai.
Hơn nữa, từ bề ngoài không thể nhận ra họ, chỉ có thể thông qua việc quan hệ mới xác định được.
Một khi bị đàn ông chạm vào, họ sẽ lập tức mang thai.
Biết được rằng sau này không thể có con, Tạ Lan Chi rõ ràng trở nên trầm lặng.
Tần Thư quan sát gương mặt nghiêng đăm chiêu của anh, rồi chuyển chủ đề: “Tạ Lan Chi, có chuyện này tôi cần nói rõ. Tôi đến quân đội tìm anh là để thực hiện hôn ước mà ông nội tôi và cha anh đã định ra từ trước."
"Nếu anh không muốn cưới tôi, vậy để tôi chữa trị xong cho anh rồi trở về thôn, chứ không phải để anh sắp xếp cuộc đời tôi sau này."
"Đừng nói rằng tôi khó gả đi. Dù không ai cưới, tôi cũng rất vui vẻ sống độc thân cả đời." Đây chính là suy nghĩ thật lòng của Tần Thư.
Kiếp trước, cuộc hôn nhân hữu danh vô thực khiến cô chứng kiến một màn kịch gia đình đầy hỗn loạn.
Nếu không vì hôn ước giữa hai nhà Tạ và Tần, cô đã chọn sống độc thân suốt đời.
"Khụ khụ—!"
Tạ Lan Chi vừa định mở miệng nói, liền bị một trận ho dữ dội chặn lại.
Bất chấp những cây kim đang cắm trên người, anh ngồi bật dậy, dùng sức nắm chặt tay Tần Thư.
"Tôi không... khụ khụ... không muốn cưới cô, chỉ vì sợ, sợ cô sẽ hối hận!"
Giọng nói đứt quãng, vừa ho vừa thở dốc, mang theo vài phần cố chấp và vội vã.
"Anh đừng nói nữa!"
Tần Thư đặt tay lên ngực Tạ Lan Chi, đầu ngón tay mảnh mai dò xét một lát, rồi mạnh mẽ xoa nhẹ một huyệt vị.
Ngay lập tức, một luồng nhiệt bùng lên trong l*иg ngực Tạ Lan Chi.
Tiếng ho dữ dội biến mất ngay tức thì.
Thấy anh đã ổn định, Tần Thư thắc mắc: “Tôi sẽ hối hận điều gì?"
Kiếp trước, cô còn chịu đựng được một tên đàn ông cặn bã như Dương Vân Xuyên và giúp hắn nuôi con, cô cũng đã nhẫn nhịn.
Tạ Lan Chi, một "cổ phiếu tài nguyên" tốt như vậy, dù sau này chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô cũng đã lãi rồi, đúng không?!