Thập Niên 70, Cô Vợ Dễ Mang Thai Bị Quân Thiếu Tuyệt Tự Sủng Khóc

Chương 19: Tần Thư: Tạ Lan Chi, Anh Ấy Không Phải Tôi Thì Không Cưới!

A Mộc Đề đặt bát cơm trong tay xuống, ánh mắt liếc nhìn sang Tần Thư đang ngồi bên cạnh.

Vương Tú Lan với ánh mắt đầy phẫn nộ, cũng nhìn theo hướng anh ta đang nhìn, và ngay lập tức đồng tử co lại.

Cô ta không thể tin được, thốt lên: “Là cô ta!”

Tần Thư nhìn Vương Tú Lan, người có đôi mắt đỏ hoe vì đã khóc, dáng người thon thả, vẻ ngoài yếu đuối đáng thương.

Cô mỉm cười hỏi: “Cô đến để chúc phúc cho tôi và Tạ Lan Chi à?”

Vương Tú Lan nhìn chằm chằm vào Tần Thư, người trông quê mùa từ đầu đến chân, lớn tiếng chất vấn: “Có phải cô đã dùng thủ đoạn gì đó ép Tạ Đoàn trưởng cưới cô không?”

Cô ta không thể chấp nhận nổi, làm sao một

người phụ nữ quê mùa thế này lại có thể trở thành người Tạ Lan Chi muốn cưới?

Hơn nữa, người phụ nữ này rõ ràng là loại không đứng đắn, lăng nhăng.

Cô ta có gì đặc biệt chứ?!

Vương Tú Lan đã sớm xem Tạ Lan Chi là của riêng mình, hết lần này đến lần khác bày tỏ thiện cảm với anh.

Ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện một "kẻ phá đám" như Tần Thư.

Tần Thư đặt đũa xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Tú Lan vì ghen tuông mà khuôn mặt trở nên méo mó.

“Cần gì phải dùng thủ đoạn chứ? Tôi và Tạ Lan Chi là hôn ước do các trưởng bối trong nhà sắp đặt.”

Đôi mắt Vương Tú Lan sáng lên, giọng nói cao hơn: “Thời đại này rồi mà còn ép duyên! Tạ Đoàn trưởng không nên bị cô làm liên lụy!”

Những lời này vừa thốt ra đã lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong nhà ăn.

Các chiến sĩ cầm bát cơm bắt đầu tụ lại rất nhanh.

Một số người thích hóng chuyện vừa ăn cơm vừa hào hứng nhìn chằm chằm hai người họ.

Tần Thư làm như không thấy những ánh mắt tò mò xung quanh, rõ ràng nói: “Ai nói chúng tôi là ép duyên? Cô không biết có một từ gọi là tình đầu ý hợp sao? Tạ Lan Chi, anh ấy không phải tôi thì không cưới?”

Khi đối mặt với tình địch, điều tối kỵ là để bản thân yếu thế.

Cách đáp trả hiệu quả nhất là không nhẫn nhịn, phải đối đầu trực diện!

Nhìn dáng vẻ tự tin của Tần Thư, Vương Tú Lan bắt đầu hoảng loạn, cảm xúc trở nên mất kiểm soát.

Cô ta hét lên: “Một đứa nhà quê như cô thì làm sao xứng với Tạ Đoàn trưởng chứ!”

Tần Thư ngước cao cằm, giọng điệu đầy mỉa mai: “Thế ai mới xứng? Cô à?”

Cô nhìn Vương Tú Lan từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy vẻ châm chọc, rồi lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối: “Tiếc thật, ngày mai tôi và Tạ Lan Chi sẽ đi đăng ký kết hôn. Đây là ý của anh ấy.”

Nghe thấy tin này, đôi mắt Vương Tú Lan đỏ lên vì ghen tuông.

“Nhất định là cô ép anh ấy!”

“Tạ Đoàn trưởng sao có thể thích cô được!”

Tần Thư khẽ nhếch môi, đứng dậy nhìn thẳng vào Vương Tú Lan, mỉa mai: “Cô xem, xung quanh bao nhiêu người đang nhìn cô đấy. Đừng để bị người ta cười nhạo. Là con gái thì nên biết tự trọng.”

Thấy càng ngày càng có nhiều người vây quanh, Tần Thư không muốn biến mình thành trò cười, cũng không muốn chuyện trở nên khó xử hơn.

Cô liếc mắt ra hiệu cho A Mộc Đề — rút thôi!

A Mộc Đề lập tức đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám chiến sĩ xung quanh.

Chỉ một cái nhìn đã khiến không ít người ngoan ngoãn lùi lại.

A Mộc Đề dẫn Tần Thư nhanh chóng rời khỏi nhà ăn.

“Cô không được đi!”

Vương Tú Lan đuổi theo, chặn đường Tần Thư.

“Ép duyên là thói quen lạc hậu của thời cũ! Nếu cô biết điều, thì nên từ hôn với Tạ Đoàn trưởng!”

“Người như anh ấy phải cưới một cô gái hiểu biết, có chung sở thích và trình độ với anh ấy!”

“Cô thậm chí còn không biết chữ, không cảm thấy tự ti à? Cô không xứng với anh ấy!”

Tần Thư bật cười vì tức giận.

“Cô gái tốt? Ý cô là tôi không phải người tốt sao?”

—————

Mọi người giúp mình đề cử lên 500k ánh kim mình sẽ đăng liên tiếp 10 chương nữa nha!