Lục Thành không nói lời nào, luôn là Thịnh Nam Chi nói, môi hồng mỗi ngày lải nhải, có đôi khi trên dưới toàn thân đều làm động tác, sinh động như thật.
Trong phủ đều cho rằng tiểu thư kiên nhẫn không qua mấy ngày, tiểu hài tử có đồ chơi mới sẽ quên món cũ.
Nhưng Thịnh Nam Chi không biết mệt mỏi, ngày ngày tới tìm Lục Thành nói chuyện.
Thương tích Lục Thành lành hẳn, tháo ra băng gạc lớn bé trên người, lúc này Thịnh Nam Chi mới xem như chân chính thấy Lục Thành hoàn chỉnh.
Tuy là thiếu niên nhưng vóc người cực cao, có lẽ do dinh dưỡng không đủ nên thân hình gầy ốm làm hàm dưới sắc bén càng thêm rõ ràng, ngũ quan như bức thủy họa nồng đậm rực rỡ, rất dễ nhìn.
Tiểu Nam Chi nhìn ngây người, cánh môi hồng no đủ mở ra hút khí, giống động vật nhỏ phát ra kinh ngạc cảm thán: “Ca ca thật xinh đẹp.”
Hai chữ xinh đẹp làm Lục Thành nhớ tới chuyện cũ, nhăn lại lông mày, thật nhanh lại khôi phục nguyên dạng.
Thịnh Nam Chi chủ động nắm tay Lục Thành, nói: “Muội đặt cho ca ca một cái tên, rất êm tai! Gọi Thịnh Bao Quân!”
Nàng luôn gọi “Ca ca, ca ca”, Lục Thành không nói chuyện, tự chủ trương đặt một cái tên cho người ta.
Nha hoàn tiểu Đào đứng bên bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Tiểu thư, người ta có tên.”
Thịnh Nam Chi giống một con mèo nhỏ cảnh giác nhìn tiểu Đào, trong giọng nói mang theo chút ủy khuất: “Các ngươi đều biết ca ca có tên sao? Vì sao ta không biết, là bởi vì ta không biết chữ? Rõ ràng đôi ta mới là một đôi tốt nhất thiên hạ.”
Tiểu Đào ngồi xổm giúp Thịnh Nam Chi sửa sang lại xiêm y, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư có hỏi qua ca ca chưa?”
Thịnh Nam Chi càng ủy khuất, thịt mềm hai bên má phồng lên: “Ta nói cho ca ca tên của ta nhưng ca ca không có nói tên.” Trong giọng nói mang theo một tia giận dỗi, tức giận lên án: “Ca ca không để ý tới ta!”
Trong thế giới trẻ con, nói ra tên chính là đạn tín hiệu kết giao bằng hữu! Chỉ có nói tên, mới có thể làm bằng hữu tốt.
Ca ca không nói, cho nên không thể gọi ca ca, nàng không quen mặt chữ, ca ca viết tên xuống nàng cũng không biết đọc, Thịnh Nam Chi ở trong đầu bi thương nghĩ.
Âm thanh tiểu hài tử nghe quá mềm, biểu tình lại ủy khuất, môi mỏng Lục Thành khẽ nhếch: “Lục Thành.”
“Ta tên Lục Thành.” Hắn lặp lại một lần.
Giọng nói trầm thấp trong trẻo của thiếu niên thời kỳ chưa vỡ giọng.
Thịnh Nam Chi ngây ngốc, tựa như hai sợi tóc không nghe lời trên đầu nàng.
Đôi mắt trừng lớn, có một tia kinh hoảng, lắp bắp nói với Tiểu Đào: “Hắn hắn…… hắn có thể nói, ca ca…… không phải người câm?”
Lục Thành:......
Tiểu Đào:......
Lục Thành sửng sốt một chút, thật lâu sau mới nói: “Không phải.”
Không phải người câm.
Nguyên nhân Lục Thành không nói chuyện là vì tự ti.
Hắn từ nhỏ không có bằng hữu, luôn nằm trong vũng bùn, luôn bị người ta gọi là tai tinh, có rất nhiều người đối xử ác ý với hắn.
Đã lâu chưa thấy qua ánh sáng, cho nên đặc biệt cẩn thận.
Hắn sợ ánh sáng lại rời đi.
Nàng mới cao đến bên hông Lục Thành, kéo góc áo Lục Thành, vui vẻ nói: “Sau này muội muốn cùng ca ca chơi!”
Nhớ tới trong phòng có rất nhiều đồ chơi, vội vàng nói: “Muội có rất nhiều rất nhiều đồ chơi, chia cho ca ca.”
Phủ thừa tưởng dưỡng cục bột nhỏ lớn lên đáng yêu, thích búp vải nên cho rằng người khác cũng thích.
Lục Thành biết hết thảy phồn hoa đều không thuộc về hắn, cục bột trước mắt cũng không thuộc về hắn.