Ngón tay Lâm Hạc vô thức muốn chạm vào, nhưng ngay trước khi chạm phải, anh chợt tỉnh táo lại và nhanh chóng rút tay về.
Lâm Hạc cảm thấy tuyến thể ở sau gáy mình đập mạnh hai cái, như thể đang hòa cùng tâm trạng hỗn loạn của chủ nhân mà cũng rục rịch.
Anh đột ngột tăng công suất máy sấy tóc lên, tiếng ồn bất ngờ tăng lên khiến Du Lâm giật mình, lập tức tỉnh táo lại, ngơ ngác gọi một tiếng: "...Anh?"
"Ừ."
Lâm Hạc đáp lại một tiếng, ngón tay thô bạo xoa xoa đầu Du Lâm vài cái, nhanh chóng sấy khô tóc cho cậu, rồi không nói một lời rút phích cắm máy sấy và bỏ đi.
Du Lâm nghiêng đầu, khó hiểu nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, trong lòng thầm nghĩ: 【Anh ấy sao thế nhỉ, tập đoàn Lâm sắp phá sản sớm à?】
007 trêu chọc nói: 【Có thể là sắp đến kỳ dễ cảm nên hơi cáu kỉnh đấy.】
Du Lâm: 【?】
...
Sáng ngày Du Lâm thi đại học, mẹ Lâm đặc biệt mặc một chiếc áo dài Bích Lăng đến tiễn con, còn ép hai cha con mặc bộ áo ngũ thân cải tiến, nói là để cầu may.
Lâm Hạc cao ráo, chân dài, khí chất nổi bật, vừa đứng ở cổng trường đã vô cùng thu hút, khiến các phụ huynh xung quanh liên tục ngoái nhìn, thậm chí suýt bị người ta tưởng nhầm là người nổi tiếng cố tình đến chụp ảnh để quảng cáo.
Nhưng đương sự Lâm Hạc vẫn bình tĩnh như không, nhìn Du Lâm ung dung thong thả bước vào phòng thi, rồi đưa hai bậc già về nhà giữa câu nói của mẹ Lâm "Con yêu của mẹ tâm thế bình tĩnh thế này đúng là có phong thái của mẹ ngày xưa".
Du Lâm quả thật không có suy nghĩ gì nhiều về kỳ thi này. Khi các thí sinh khác vẫn đang tranh thủ thời gian ôn lại tài liệu trước khi vào phòng thi, cậu một mình đứng dưới gốc cây ngáp ngắn ngáp dài, trong đầu chỉ nghĩ xem sau khi thi xong bốn môn thì nên "xử lý" anh như thế nào.
Bốn môn thi trôi qua trong chớp mắt, chiều ngày thứ hai khi ra khỏi phòng thi, Du Lâm thậm chí không còn chút ký ức nào. Cậu đi theo sau một nhóm nữ sinh ra ngoài, nghe họ nói về phần nghe của môn tiếng Anh buổi sáng, rồi lại nói đề lớn của môn Vật lý buổi chiều rất khó, nói đến câu trắc nghiệm nào đó của môn Hóa học dường như có hai đáp án, cậu nghĩ bụng có lẽ mình đã làm một đề thi khác với họ.
Tạ Tri Nhượng ở một điểm thi khác, nhắn tin cho cậu nói rằng mình thi có lẽ cũng khá tốt, làm hết tất cả các câu đều rất suôn sẻ, có thể sẽ đỗ vào khoa Y trường A Đại như Lâm Hạc đã hẹn với cậu ta trước đó, rồi lải nhải cảm ơn sự giúp đỡ của hai anh em họ, nếu không có hai người bọn họ, có lẽ giờ cậu ta cũng chẳng biết đang rửa bát ở quán ăn nào.
Du Lâm đọc lướt qua, tiện miệng hỏi một câu xem tối nay cậu ta có muốn đi ăn cùng không.
Tạ Tri Nhượng nhanh chóng trả lời, là một tin nhắn thoại: "Tối nay muốn ở bên bà, để mấy ngày nữa nhé, để tôi mời cậu ăn được không?"
Du Lâm nhận lời ngay.
Cậu đứng ở cổng trường nhìn quanh một lượt, lập tức nhìn thấy Lâm Hạc đang đứng dưới bóng cây bên đường.
Hoàng hôn mùa hè đến muộn, 5 giờ hơn vẫn còn nắng to, ánh nắng vàng xuyên qua kẽ lá rơi xuống khuôn mặt tuấn tú của Lâm Hạc, hàng mi dày đặc tạo thành một bóng râm trên mặt anh, đôi mắt đào hoa nhuốm màu hổ phách, đẹp trai đến mức khiến người ta kinh hồn táng đảm.
Du Lâm hét lớn một tiếng "Anh", nhanh chóng xuyên qua đám đông, như một mũi tên bay thẳng vào lòng Lâm Hạc.
Nhưng chưa kịp ôm, cậu đã phát hiện ra nhiệt độ cơ thể của Lâm Hạc hôm nay nóng đến mức đáng kinh ngạc.
Du Lâm tò mò ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh chói chang, không biết có phải do thời tiết mùa hè nóng nực hay không. Nhìn lại biểu cảm của Lâm Hạc, trên khuôn mặt vốn lạnh lùng xuất hiện một vết nứt nhỏ khó nhận thấy, lông mày nhíu lại, đáy mắt cũng mang theo chút bực bội khó chịu.
Nhưng Du Lâm không quá để tâm, quăng cặp sách lên người Lâm Hạc, rồi kéo anh đi ra ngoài, vừa đi vừa hỏi: "Tối nay ăn gì vậy anh?"
Lúc đầu Lâm Hạc còn chưa kịp phản ứng, đến khi Du Lâm lặp lại lần nữa, anh mới chậm rãi nói: "Hải sản, anh đã đặt nhà hàng rồi."
"...Ừm." Du Lâm im lặng một lúc.
Lâm Hạc liếc nhìn cậu, đoán được cậu đang lo lắng điều gì, nói: "Buffet đấy, em cứ ăn thoải mái, một con tôm hùm to bằng cánh tay em."
Thế là Du Lâm hưng phấn áp sát vào, vai chạm vào cánh tay anh: "Anh à, nếu em là omega chắc chắn sẽ bị bắt ngay vì tội gây nguy hại cho an toàn công cộng."
Lâm Hạc nghi hoặc nhìn cậu một cái: "?"
Du Lâm tiếp tục nói: "Bởi vì chắc chắn em sẽ nhìn thấy anh là tim đập mạnh đến mức cả vùng 10 dặm xung quanh đều rung chuyển."
Lâm Hạc bất đắc dĩ xoa mắt: "Em học mấy cái này ở đâu vậy..."
Du Lâm chớp chớp mắt: "Mấy lá thư tình họ viết cho Tạ Tri Nhượng ấy? Sao anh đoán nhanh thế?"
Lâm Hạc: "..." Chẳng lẽ cái này khó đoán lắm sao.
...
Nhà hàng Lâm Hạc đặt nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà thương mại bên bờ sông, đứng bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy toàn cảnh A thị về đêm. Tiếng nhạc cổ điển du dương vang vọng bên tai, ánh đèn màu nâu mờ ảo vừa cổ điển vừa mờ ám.
Chỉ có điều cách ăn của Du Lâm quả thật không hợp với nơi này chút nào —
Trước mặt cậu chất đống năm sáu con tôm hùm, năm sáu con cua hoàng đế, một đĩa lớn tôm tích và tu hài, chồng chất lên nhau, Lâm Hạc suýt nữa không thấy được người cậu đâu.
Du Lâm thoăn thoắt cắt chân cua như Bào Đinh giải trâu, dùng thìa múc cua khéo léo gỡ ra, những miếng thịt cua béo ngậy được cậu lấy ra khỏi vỏ, rồi nuốt vào bụng nhanh như gió cuốn mây tan. Biểu cảm của cậu khi gỡ cua rất nghiêm túc, như thể đang làm một công việc nghệ thuật như làm tiêu bản vậy, nhưng khi ăn cua lại giống như một chú chuột hamster, tạo nên sự tương phản cực lớn.
Lâm Hạc không thích ăn đồ có vỏ, chỉ lấy một ít đồ ăn chín khác, rồi ngồi đối diện nhìn Du Lâm ăn ngon lành.
Nhưng không biết có phải vì trong nhà hàng không thoáng khí, không khí vừa ngột ngạt vừa oi bức, chưa được bao lâu anh đã dần cảm thấy bồn chồn bứt rứt, trong lòng như có lửa đốt.
Miệng cũng khát, Lâm Hạc uống mấy ly đồ uống lạnh vẫn không thể dập tắt cơn khô rát trong miệng, anh xoa xoa vòng tay trên tay, nhìn chằm chằm vào cổ tay đang hoạt động linh hoạt của Du Lâm muốn chuyển hướng sự chú ý, nhưng không ngờ lại càng thêm khó chịu.
Đến mức này, làm sao Lâm Hạc có thể không biết cơ thể mình đã xảy ra chuyện gì.
"Anh có việc phải về trước, em lát nữa về nhà bố mẹ, hoặc đi tìm Tạ Tri Nhượng." Lâm Hạc bình tĩnh nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài nhà hàng.
Du Lâm bị sự thay đổi đột ngột này làm cho bất ngờ, không hiểu sao đang ăn ngon lành thì anh lại có việc phải đi trước, ngay cả con tôm hùm đã bóc sẵn cũng không ăn nữa, trực tiếp đuổi theo: "Anh, sao thế, tại sao phải về nhà bố mẹ?"
Đến gần mới phát hiện, nhiệt độ trên người Lâm Hạc nóng đến mức kinh người, dường như muốn xuyên qua không khí bao bọc cả cậu vào trong.