Khắp Nhân Gian Đều Là Tu La Tràng

Chương 4: Địch ảnh đế người gặp người yêu

Người đàn ông này trên là Mục Hoành Viễn, là em trai tổng tài giải trí Tinh Quang, 3 năm trước chính thức tiến vào giới giải trí, lúc đầu ai cũng cho rằng thiếu đông gia giải trí Tinh Quanh chỉ có diễn xuất chơi đùa, thật không ngờ chỉ 3 năm cậu ta đã lấy được cúp ảnh đế, diễn xuất càng được công nhận.

Kỹ thuật diễn của Lâm Thiều Tề này ở trước mặt ảnh đế đương nhiên là không có chỗ nào che giấu được, Mục Hoành Viễn vốn dĩ chính là có tiếng độc miệng, lúc này Lâm Thiều Tề bị anh ta nói lại đến một lời cũng không nói ra được, mặt đỏ phảng phất như bốc khói, muốn cãi lại lại ngại thân phận không dám đối đầu với anh ta, trong lòng lại càng hận chết Địch An Mạch, nhưng bề ngoài lại không dám thể hiện cái gì.

Chính vào lúc này trong phòng casting gọi đến số của Lâm Thiều Tề, hắn giống như chạy trốn mà chạy vào trong phòng casting.

Nhìn thấy người đi rồi, Mục Hoành Viễn cười nhạo một tiếng, xoay người đối diện với Địch An Mạch, từ trên cao nhìn xuống, “Nhìn thấy không? Gặp loại người này là phải hung hăng giáo huấn lại một phen, hắn mới không dám náo loạn gì nữa.”

Địch An Mạch chớp chớp mắt, ngoan ngoãn đáp: “Ồ.”

Nhìn thấy thiếu nhiên dường như còn chưa hồi thần lại từ một màn vừa nãy, có vẻ ngốc ngốc ngơ ngơ, nhất là đôi mắt còn hơi hồng hồng, càng thêm vô tội lại đáng yêu, Mục Hoành Viễn ánh mắt hơi trầm xuống một chút, ngón tay khẽ động động, giống như là một con thỏ, muốn sờ quá.

Có điều mới là lần đầu tiên gặp mặt, đến tên đối phương còn chưa biết, nghĩ tới đây, Mục Hoành Viễn kiềm chế lại, ho khan một tiếng, “Cậu tên là gì?”

Làm cho Mục Hoành Viễn bất ngờ là, lúc anh ta hỏi ra vấn đề này, con thỏ nhỏ vừa nãy còn đang tốt hốc mắt lại càng thêm đỏ là như thế nào, anh ta nhất thời bị dọa, vừa muốn nói gì đó, lại nghe thấy con thỏ nhỏ thấp giọng nói ra vài chữ.

“Kiều Linh Sam.” Địch An Mạch nói.

“Kiều Linh Sam.” Mục Hoành Viễn lặp lại một lần cái tên này, anh ta gần đâu phong bế quay phim, lại cảm thấy không có quen tai, chỉ cảm thấy cái tên này nghe rất hay, rất xứng với con thỏ nhỏ, “Tôi tên Mục Hoành Viễn, cậu có thể gọi tôi là anh Viễn.”

“Anh Viễn.” Địch An Mạch đương nhiên sẽ không buông tha cơ hội kéo quan hệ với nam 2, trong mắt cậu đầy cảm kích, “Vừa nãy cảm ơn anh Viễn, nếu như không phải anh, tôi thật sự không biết nên làm thế nào.”

Rõ ràng vô cùng hưởng thụ thỏ nhỏ cảm kích, ánh mắt Mục Hoành Viễn nhìn Địch An Mạch càng thêm thân thiết, “Thỏ con.....khụ, Tiểu Kiều, nếu như đã gọi tôi một tiếng anh, vậy sau này cậu sẽ có tôi che chở, có chuyện gì thì cứ báo tên tôi, anh đây nhất định sẽ giúp cậu giải quyết.”

Địch An Mạch lúc này còn là tiểu bạch liên hoa kiên cường không dính nước bùn, đương nhiên là cự tuyệt rồi. “Anh Viễn, thật sự rất cảm ơn anh, có điều tôi vẫn là muốn tự mình nỗ lực.”

Mục Hoành Viễn: “Nhân mạch cũng là một loại thực lực, nếu như tôi đã nhận cậu người em trai này, vậy chúng ta là người một nhà.”

Đối diện với nam 2 nhiệt tình quá mức, Địch An Mạch: “......” Người này bề ngoài thì kiệt ngạo khó thuần, trên thực tế chỉ là một tên khờ ngạo, khó trách không đấu lại nam chính trong nguyên tác.

Mọi người: Ảnh đế, anh OOC rồi.

“Ký chủ, độ hảo cảm của nam 2 đã đạt tới 60, có điều anh ta không phải là fan của cậu, cho nên không tính vào tiến độ hoàn thành nhiệm vụ.” 022 nhìn độ hảo cảm của nam 2 còn đang tăng lên, thẳng đến 69 mới dừng lại, chỉ thiếu một chút là đột phá giới hạn bạn tốt.

Nó phải lau mắt mà nhìn đẳng cấp của ký chủ, chẳng lẽ nam 2 thích loại tiểu bạch liên này? Hình như nam chính cũng thích dạng này, chỉ có điều không biết cùng so sánh với ký chủ thì thế nào.

Địch An Mạch đối với lần lựa chọn nhân vật này cũng không có ý tứ so vì với nam chính thụ, hơn nữa bản thân nguyên chủ là tính cách này, nếu không trong nguyên tác cũng không có khả năng bị nam chính chọn làm thế thân.

Mục Hoành Viễn cũng không ở bên cạnh Địch An Mạch bao lâu, thứ tự anh ta đi vào casting là sau Lâm Thiều Tề, Lâm Thiều Tề lúc đi ra hốc mắt đỏ bừng, cúi đầu xông ra ngoài, trợ lý của hắn vừa gọi vừa đuổi theo, thiếu chút nữa là đυ.ng vì diễn viên gạo cội đang chờ bên ngoài, khiến cho từng đột kinh hô vang lên.

Lâm Thiều Tề mới tiến vào giới không bao lâu, có điều bởi vì lớn lên đáng yêu như ánh mặt trời cho nên kéo được không ít fans, bình thường cũng rất chú ý hình tượng và giao hảo với người khác, hiện giờ cho dù đã đắc tội gần hết với những người ở đây, trong đó còn có một người em trai tổng tài giải trí Tinh Quang.

Thoạt nhìn ngày tháng tốt đẹp của hắn đã kết thúc rồi.

Dư quang liếc mắt nhìn góc rẽ Lâm Thiều Tề biến mất, Địch An Mạch thu hồi tầm mắt, chiêu mượn đao gϊếŧ người chính là dùng rất tiện, mặc dù bớt đi một chút thành tựu so với chính mình ra tay, nhưng kết quả đạt được vẫn là không tồi.

Mục Hoành Viễn đi vào phòng casting mười mấy phút đã đi ra, sắc mặt anh ta nhìn không ra kết quả thế nào, chỉ cười cười cổ vũ với Địch An Mạch, rồi dưới sự thúc giục của người đại diện mà vội vàng rời đi.

Đến lượt Địch An Mạch casting sắc trời đã là chạng vạng, Địch An Mạch còn đang để cho 022 chiếu phim trong đầu, xem đến vô cùng nhập tâm, đột nhiên nghe thấy âm thanh gọi tên mình, mới sửa sang quần áo đứng lên.

Trong phòng casting không hề nhỏ, ước chừng có mười mấy người, có điều trong đó chỉ có 5 người được ngồi, trừ Tạ Cảnh Hành và trợ lý đi ra khi nãy, còn có một người đàn ông văn nhã tầm 50 tuổi, và một người đại ông hói đầu có hơi mập, cuối cùng mà một cô nương trẻ tầm 20 tuổi.

Người đàn ông văn nhã hẳn là biên kịch bộ phim này Trần Mạch Tấn, người đàn ông hói đầu là phó đạo diễn Vương, cô gái là người diễn bộ phim mà Địch An Mạch vừa nãy còn đang xem, tên là Sở Lâm, hẳn là nữ chính bộ phim này.

Địch An Mạch nhìn qua, Sở Lâm nở nụ cười nhẹ với cậu, bên má trái còn có lúm đồng tiền mờ, rõ ràng là vừa nghịch ngợm vừa hoạt bát, chính là nữ chính trong kịch bản.

Địch An Mạch cũng nở nụ cười xấu hổ với cô.

Trần Mạch Tấn vốn dĩ còn có chút mơ màng sắp ngủ đột nhiên mở to mắt, ánh mắt nhìn về phía Địch An Mạch bỗng chốc sáng lên, chính là cảm giác này!

Tạ Cảnh Hành đương nhiên chú ý đến biểu tình của biên kịch, nói với Địch An Mạch: “Bắt đầu đi.”

Địch An Mạch đến casting vai diễn nam 3 Tịnh Vương, rút được nội dung casting là cảnh trên triều biết được tin Trấn Quốc tướng quân hy sinh, quân địch công chiếm thành Phụng Nam.

Nghe thấy lời Tạ Cảnh Hành nói, Địch An Mạch khẽ nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra, khí chất của Địch An Mạch từ dịu dàng ôn hòa đã trở nên sắc bén, nghiễm nhiên là thiếu niên vương gia trong lòng có nước nhà trong kịch bản, mặc dù mặt mày con non nớt, lại là một thân cốt khí.

Cậu rũ mắt sau khi nghe xong chiến báo tiền tuyến, lúc nghe thấy Trấn Quốc tướng quân thế mà bị quân địch chém trên chiến trường, sắc mặt khẽ trắng bệch, ngón tay cuộn lại, thân hình khẽ run lên, lại không phải bởi vì sợ hãi, mà là bởi vì phẫn nộ.

Sau đó Hoàng đế nói: “Trấn Quốc tướng quân hy sinh, trong lòng trẫm rất đau khổ, nếu địch quốc đã xâm lấn, hà cớ phải thối lui? Thành Phụng Nam là phòng tuyến cuối cùng của nước ta, thành phá quốc phá, chúng ái khanh có ai nguyện ý lên tiền tuyến dẫn binh gϊếŧ địch?”

Quần thần không hề có tiếng động, bọn họ sớm đã bị hy sinh thảm thiết của Trần Quốc tướng quân mà dọa cho sợ hãi, thậm chí còn lúc bị Hoàng đế nhìn ào ào lùi về sau một bước.

Mà trên triều lúc này, chỉ có duy nhất Tịnh vương bước về phía trước 3 bước, Tịnh vương quỳ gối dưới bậc thang cao cao, lưng thẳng tắp, hai tay ôm quyền, giọng nói đầy khí phách, “Thần đệ nguyện lãnh binh xuất chinh, thề sống chết thủ thành Phụng Nam!”

Ánh mắt Tịnh vương kiên đinh mà thuần túy, tuổi tác chưa cập quan, mắt mày còn chưa hoàn toàn nảy nở, nhưng trên triều lại không có ai hoài nghi quyết tâm của Tịnh vương.

Lúc đứng lên, Địch An Mạch điều chỉnh biểu tình, nhìn về phía mọi người, sắc mặt hơi đỏ lên, “Tôi diễn xong rồi.”

Lúc này mọi người bị cảnh diễn truyền cảm, cũng bị nhiệt huyết sôi trào lên, nhất là biên kịch Trần Mạnh Tấn, sắc mặt đỏ bừng, hận không thể lập tức kéo lấy Tạ Cảnh Hành ngây lập tức chọn vai diễn này, tiểu gia hỏa này quả thật Tịnh vương!

“Kết quả casting mời về đợi thông báo.” Cuối cùng Tạ Cảnh Hành dưới ánh mắt nóng rực của những người khác không hề dao động mà nói ra lời này.

Người đàn ông cổ hủ, trong lòng Địch An Mạch âm thầm đánh giá, có điều cũng rất thú vị.

Từ trong tòa nhà giải trí Tinh Quang đi ra, Địch An Mạch liền gặp phải vô số ánh đèn flash, trong lúc nhất thời đôi mắt bị chói mờ.

Có điều lần này vai chính trong ánh đèn flash không phải cậu, mà là một người đàn ông mang kính râm cùng một người phụ nữ dáng người nhỏ xinh.

Nhìn thấy đám người vây quanh một trong những nhân vật chính, Địch An Mạch khẽ nhướng mày, còn thật sự là không phải oan gia không gặp nhau, thế mà trùng hợp gặp phải nam chính công.

Có thể được thế giới này phủng làm nam chính, vậy thì người này đương nhiên có diện mạo, quyền thế, tài phú cái gì cũng không thiếu.

Mà nam chính công chính là người như vậy, gia thế trăm tỷ, lại là vương giả giới giải trí, đương nhiên là có bản lĩnh hô mưa gọi gió, huống hồ một vương lão ngũ kim cương, đến nay còn chưa kết hôn, quả thật là tình nhân trong mộng của cả trai lẫn gái.

Địch An Mạch cũng nhận ra được tình trạng thất thố kinh hoảng của cô gái bên cạnh nam chính, vừa vặn khi nãy đã gặp trong đại sảnh casting, là nữ minh tinh nổi tiếng có thiết lập hình tượng là ngọc nữ thanh thuần, tên là Nhậm Kỳ Kỳ, mặc kệ là diện mạo hay là tài tình đều là rất được yêu thích, chỉ là gần đây có chút tiếng gió cô ta bị lão đại nào đó trong giới bao dưỡng.

Còn về tại sao đám truyền thống sẽ tìm tới nam chính, đương nhiên là do Nhậm Kỳ Kỳ dẫn đường, chỉ cần chứng thực tai tiếng của cô ta và Mục Hoành Trạch, thì có thể đánh tan tiếng gió trước đó.

So sánh với bị lão đầu bao dưỡng và tin đồn với kim cương vương lão ngũ, đương nhiên cái sau sẽ nghe càng có sự quan tâm hơn rồi.

Địch An Mạch không có hứng thú với chuyện nghe lời đồn tình cảm của nam chính, nhìn thấy cửa lớn bị lấp kín, dò hỏi 022 có lối ra khác không, liền xoay người từ cửa hông đi ra, nhưng vừa mới đi qua hành lang, đã bị gọi lại, “Kiều tiên sinh?”

Là trợ lý bên cạnh Tạ Cảnh Hành, cậu ta đi từ phía sau Địch An Mạch đi tới, trong tay còn cầm một chồng tài liệu.

Địch An Mạch quay người cười cười với cậu ta, “Xin chào, trợ lý Diệp.”

“Không cần khách khí như vậy, gọi tôi là Diệp Đình, cậu sao lại quay lại rồi?”

“Cửa lớn có rất nhiều phóng viên vây quanh, tôi không ra được, muốn tìm xem còn cửa khác không.” Địch An Mạch trở lời.

Diệp Đình nói: “Bởi vì gần đây công tay đang kiểm tra đo lường an toàn, cửa hông đều trong tình trạng đóng cửa, không đi được cửa lớn thì chỉ có thể đi từ bãi đỗ xe, bãi đỗ xe cần có thẻ mới có thể đi xuống, không thì thế nào, tôi vừa vặn cũng đi xuống lấy tài liệu, sau đó cũng tan làm, tôi nói một tiếng với Tạ tiên sinh, thuận tiện cho cậu quá giang luôn.”

Địch An Mạch: “Như vậy làm sao được, làm phiền đến hai người.”

“Không phiền không phiền, vẫn là làm phiền cậu đi cùng tôi một chuyến.” Diệp Đình đẩy đẩy mắt kính, khóe miệng còn mang theo ý cười khẽ.

“Vậy được rồi, cảm ơn.”

Diệp Đình bất động thanh sắc thở phào, “Mời đi theo tôi.”

Hai người một trước một sau đi vào thang máy, Địch An Mạch dường như có chút câu nệ đứng một bên, kỳ thật là đang nói chuyện với 022.

022: “Ký chủ anh ta lừa cậu, tầng 1 ít nhất có ba thông đạo mở đi được ra ngoài.

Địch An Mạch: “Quả nhiên trợ lý bên cạnh đạo diễn cũng là trường phái diễn xuất.”

022: “......” Nó và kỷ chủ hình như suy nghĩ không cùng một kênh thì phải.

Thang máy dừng ở tầng 17, Diệp Đình dẫn Địch An Mạch đến một phòng nghỉ ngơi, rót cho cậu ly trà, “Cậu ngồi ở đây đợi một chút, tôi đặt xong tài liệu sẽ gọi cậu.”

“Được, cảm ơn.”

Sao một tiếng ‘lạch cạch’ nhỏ vang lên, trong phòng nghỉ an tĩnh lại, Địch An Mạch quét mắt một vòng, lại cùng 022 xác định trong này không có bắt cứ camera giấu kín nào, mới đặt ly nước xuống, thả lỏng cơ thể nằm liệt trên sô pha.

Thời gian duy trì diễn xuất đương nhiên thú vị, nhưng mệt cũng thật là mệt.

Ước chừng 5 phút sau, Địch An Mạch sờ sờ dạ dày quặn đau, khôi phục lại dáng ngồi ngoan ngoãn, thân thể này trước đây có thói quen sinh hoạt không tốt, bệnh dạ dày nghiêm trọng, những ngày qua Địch An Mạch cũng không có chú ý, có bữa ăn bữa không, lười nấu cơm thì chịu đói, hiện tại hình như càng nghiêm trọng rồi.

022: “Ký chủ, bệnh loét dạ dày của cậu cực kỳ nghiêm trọng, có thể dẫn tới xuất hiện dạ dày, kiến nghị nhanh chóng đến bệnh viện.” Nếu như không phải Địch An Mạch vừa nãy ấn một cái, 022 có thể chưa phát hiện ra vấn đề này, từ tình huống thân thể này cho thấy hẳn là bị nhiều ngày rồi, nhưng Địch An mạch cũng không có biểu hiện ra, cộng têm trong tình tiết nguyên tác cũng chỉ miêu tả nguyên chủ có bệnh dạ dày nhẹ, không hề đáng ngại, 022 cũng không kiểm tra cẩn thận, hiện tại đột nhiên phát hiện tình huống nghiêm trọng như vậy, không khỏi có chút nóng ruột.

“Không sao.” Địch An Mạch sắc mặt như thường bưng ly trà lên, cậu hiện tại càng có chuyện quan trọng cần làm, chút chuyện nhỏ này còn không đến mức ảnh hưởng đến diễn xuất của cậu.