Lúc này Trương Lâm Bách nào có nghe thấy lời Địch An Mạch nói, trong lòng đều là ngón tay bị bẻ gãy của mình.
Có điều vẫn may Địch An Mạch cũng không trông chờ hắn nghe lọt tai, không nhanh không chậm đóng cửa lại, sau đó đi vào toilet rửa mấy lần tay vừa mới đυ.ng vào Trương Lâm Bách, mới trở lại nằm lên giường.
Lần này cuối cùng cũng không có người đến làm phiền nữa, Địch An Mạch ngủ một giấc này ngủ đến trưa ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái tắm rửa, lại soi gương một hồi, phát hiện sắc mặt tốt hơn nhiều, tâm trạng cũng càng vui vẻ hơn.
Đơn giản ăn bát mì làm bữa trưa, đặt bát đũa lên bàn ăn, Địch An Mạch vừa ăn vừa mở điện thoại lướt weibo.
Giao diện điện thoại vừa mở lên đã chết máy, chỉ nghe thấy ‘ting ting ting’ âm báo nhắc nhở thông báo không ngừng vang lên, đợi mấy giây không thấy ngừng lại, Địch An Mạch ném điện thoại xuống, cầm đũa chậm rãi bắt đầu ăn mì.
Bởi vì đói bụng thời gian dai, Địch An Mạch ăn thật sự rất chậm, một bát mì tốn hơn nửa tiếng mới ăn xong, thu dọn xong phòng bếp một lần nữa đi ra điện thoại cuối cùng cũng khôi phục bình thường.
Theo lý mà nói nguyên chủ vốn dĩ là diễn viên nhỏ tuyến 18, fans trên weibo có nhiều cũng không nhiều được đến bao nhiêu, huống hồ nguyên chủ trừ một bộ phim ra không còn tác phẩm nào khác, tính cách lại càng không tranh không đấu, chưa từng đắc tội với ai, mà chuyện phong sát cũng đi theo mấy tháng nguyên chủ bị phong sát, cũng nên là sau khi không có tin tức gì thêm mà phai nhạt, không thể nào có nhiều thông báo như vậy.
Có điều Địch An Mạch lại không thấy quá mức bất ngờ, hôm qua người đại diện lúc đến tìm cậu đã nhắc tới tên Lăng Hà lão tổng không phải là người dễ ở chung, khi quyết định thả bồ câu ông ta cậu đã làm tốt chuẩn bị lên hotsearch.
Quả nhiên, Địch An Mạch mở bảng hotsearch đã nhìn thấy toppic đều tiên: “Kiều Linh Dam và mỗ phú thương nào đó hôm qua tình thú ở khách sạn, bằng chứng xác thực bị bao dưỡng.”
Nhấn vào chỉ có thể thấy được một vài bức ảnh như thật như giả, một bức ảnh mặt chính diện cũng không có, đến bóng lưng cũng bị bóng đêm che giấu đến vô cùng mô hồ, thoạt nhìn không có gì để tin được.
Có điều quần chúng anh hùng bàn phím thích ăn dưa mới không quản nhiều như vậy, chỉ cần là náo nhiệt, ai quản là thật hay giả, vì thế dưới sự dẫn đường của thủy quân, cái ‘bằng chứng’ này không thật cũng thành thật.
“Tôi nói mà, có những người bề ngoài thì nhìn rất đơn thuần, cuộc sống riêng tư còn không biết chơi đến mức nào, thật không ngờ lại còn cùng người khác đến khách sạn chơi tình thú, không biết ở trên giường là dáng vẻ thế nào, muốn xem.”
“Nghe nói trong giới giải trí đám lão tổng đều thích sau gì đó để lại chút kỷ niệm, không biết có chảy ra ngoài không, gương mặt của Kiều Linh Sam này, cho dù không phối âm tôi cũng có thể bíp mười lần.”
“Đây là ông chủ thứ mấy cậu ta bám lên rồi? Trước đó còn nói kiên quyết từ chối bao dưỡng, vốn dĩ tôi còn thành fan vì phần cốt khí này, thật không ngờ mới chuyển mắt đã đến khách sạn tình thú với người khác, giả thanh cao, ghê tởm!”
“Rác rưởi, cút khỏi giới giải trí!”
Địch An Mạch mặt không đổi sắc lướt xem bình luận, gần như đều là những lời chửi bới, các loại từ ngữ nhục mạ cơ hồ đều dùng đến.
022: “Ký chủ, có cần khống bình không?”
“Không cần, giúp tôi chụp toàn bộ ảnh có lượt chia sẻ và thích vượt quá 500, cùng với địa chỉ IP cùng lưu lại, về sau sẽ dùng đến.”
“Được.”
Một chút nước bẩn này Địch An Mạch không hề để tâm, bản thân cậu ở thế giới nguyên bản xuất thân cũng không tính là cao, cũng là từ nhỏ ở trong giới giải trí lăn lộn mà trưởng thành, có trận thế nào mà chưa từng nhìn thấy, còn chưa đến mức bị một chút tràng diện nhỏ này mà bị dọa.
Huống hồ những bức ảnh này, chỉ cần người có một chút đầu óc đều có thể phân biệt thật giả, còn về những người không có đầu óc, cũng đừng trách cậu sớm muộn cũng có một ngày sẽ tính sổ với bọn họ.
Ở trong giới giải trí trước đây, Địch An Mạch chính là có danh là Địch cường ngạo, còn lợi hại hơn chó điên, ai muốn chọc vào cậu, cho dù lúc đó không nói gì, xong việc sẽ từ trên người người đó mà cắn rớt một miếng thịt.
Có lẽ là bị cắn sợ, mấy năm gần đây chưa ai dám đến trêu chọc cậu, Địch Anh Mạch trải qua vô cùng yên bình, yên bình đến mức thậm chí có chút nhàm chán, nhàn chán đến mức dứt khoát nhảy từ trên cao mất vạn mét rơi xuống, muốn cảm nhận một chút cảm giác rơi tự do.
Nhưng còn chưa rơi xuống đến nơi, đã bị trói buộc với 022 mà kéo trở về.
Mặc dù có chút tiếc nuối chưa hoàn thành quá trình rơi tự do, có điều hệ thống gì đó vừa nghe cũng đã rất thú vị, Địch An Mạch và 022 ăn nhịp với nhau, thuận lợi trói định.
Có điều một người một hệ thống trong lúc làm nhiệm vụ lại xuất hiện tranh chấp.
Hệ thống cần một người sắm vai ác, lấy lộ tuyến vai ác nguyên bản để xuống khỏi sân khấu, mà Địch An Mạch cho rằng nếu như diễn theo nguyên tác, còn không bằng thả cậu trở về.
Nhìn thấy ký chủ đầu tiên mình trói định thà đi về tìm chết cũng không làm nhiệm vụ, 022 không đủ năng lượng giải trừ trói định chỉ đành thỏa hiệp, vì nghịch tập mà sửa lại lộ tuyến.
Cứ như vậy độ khó của nhiệm vụ không biết đã gấp bao nhiêu lần, còn dễ bị Thiên Đạo của thế giới đó phát hiện mà bài xích ra ngoài, hy vọng lý chủ có thể đáng tin cậu một chút.
022: “Ký chủ, cách buổi casting 《Lăng Tiêu》còn ba tiếng nữa.”
Nhắc nhở Địch An Mạch cốt truyện trọng điểm xong, 022 lại một lần nữa mai danh ẩn tích.
Mặc dù nói ra thì mất mặt, nhưng 022 quả thật là có chút sợ Địch An Mạch, lúc đầu nó chỉ là muốn trói định một ký chủ có diễn xuất tốt, cuối cùng chọn tới chọn lui chọn được Địch An Mạch, sau đó trói định xong 022 mới phát hiện ký chủ nó trói định dường như có chút không bình thường.
Ký chủ lúc đó là đang nhảy khỏi máy bay!
Người bình thường ai lại không có chuyện gì mà nhảy khỏi máy bay? Mặc dù ký chủ giải thích đây là nhảy dù, dù có vấn đề không thể mở ra, nhưng ngữ khí lúc nói chuyện hoàn toàn không có hoảng sợ người bình thường nên có, hoặc là tố chất tâm lý quá cường hãn, hoặc chính là không muốn sống nữa, mặc kệ là cái nào, đều đáng cho 022 kính sợ.
Địch An Mạch không hề quan tâm tiểu hệ thống của cậu đang nghĩ cái gì, trước mắt một người một thống thay vì nói là quan hệ hợp tác, còn không bằng nói là quan hệ lợi dụng lẫn nhau.
Mục đích của hệ thống cậu sớm muộn cũng điều tra rõ ràng, mà Địch An Mạch vì để thể nghiệm thú vui nhân sinh, giữa một người một thống cũng không cần phải giao lưu tình cảm.
Địch An Mạch tính toán thời gian ra khỏi cửa, bởi vì tràng diện hotsearch trên weibo, để tránh những phiền phức không cần thiết, cậu còn cố ý lật tìm trong tủ quần áo một cái áo khoác đinh tán, mái tóc vốn dĩ còn mềm mại được vuốt ra sau, dùng định hình phun thành đầu nhím, lộ ra cái trán xinh đẹp, lại dùng chì kẻ mày tăng thêm độ thô cho lông mày của nguyên chủ, môi tô thành màu đỏ tía, cuối cùng đeo kính râm ra khỏi cửa.
Mặc dù có một lượng lớn paparazzi đều nghe tiếng gió mà canh giữ dưới lầu khách sạn, nhưng vẫn có không ít người canh giữ dưới tầng nhà Địch An Mạch.
Có lẽ là đợi quá lâu, khó tránh khỏi có chút không tập trung, một tên cẩu tử đánh ngáp, nhìn thấy Địch An Mạch từ trong tòa nhà đi ra, vội vàng đẩy cẩu tử trung niên trên ghế lái, “Sư phụ, có người đi ra, anh nhìn xem có phải là Kiều Linh Sam không.”
Cẩu tử trung nhiên mở mắt, nhìn về phía cẩu tử trẻ tuổi quét mắt một cái, nâng tay vỗ lên đầu cẩu tử trẻ tuổi, “Sớm dã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, nhìn ảnh mục tiêu nhiều lên, cái thiếu niên ăn chơi này có chỗ nào giống Kiều Linh Sam?”
“Ồ.....nhưng tôi cảm thấy người này và trên ảnh chụp có chút giống nhau.” Cẩu tử trẻ tuổi ôm đầu đáng thương đáp lại, nhưng ánh mắt không tự chủ được mà liếc nhìn Địch Anh Mạch, thiếu niên chơi bời đều lớn lên xinh đẹp như vậy sao>
Có lẽ là vì tầm mắt quá mức trắng trợn, cẩu tử trẻ tuổi đột nhiên phát hiện đối phương nhìn qua đây, cho dù là cách một lớp kính râm, cậu ta cũng có thể cảm nhận được đối phương đang nhìn mình, nhất thời cả kinh, lúc muốn rời tầm mắt đi, lại phát hiện đối phương đang cười với mình.
Nụ cười đó chỉ chợt lóe qua, độ cong khóe miệng rõ ràng không lớn, nhưng cậu ta lại cảm thấy trái tim mình nặng nề nhảy lên vài cái, bên tai cũng vang lên tiếng ong ong.
Thích lực của Địch An Mạch rất tốt, cộng thêm khoảng cách gần cũng không tính là xa, hai người đó lại mở cửa sổ, lời của bọn họ nói cậu đương nhiên nghe thấy rất rõ ràng, cậu cong khoe miệng với cẩu tử trẻ tuổi, sau đó bước đi thong thả ung dung ra khỏi tiểu khu.
Vừa mới lên xe taxi, Địch An Mạch đã nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, “Số lượng fans có giả trị hảo cảm vượt qua 50: +1.”
“Về sau trừ khi nhiệm vụ thành công cùng với tôi hỏi, thì không cần lại báo cáo như vậy.” Địch An Mạch nói.
“Vâng, ký chủ.”
《Lăng Tiêu》là kịch bản cải biên từ lịch sự có thật, do dạo diễn Tạ Cảnh Hành đạo diễn.
Trước mắt trong giới phim ảnh quốc nội, Tạ Cảnh Hành có thể nói là phòng vé thứ nhất, thì không có dám xưng thứ 2, chỉ ba chữ Tạ Cảnh Hành, đã đủ cho mọi người đổ xô chạy theo.
Hơn nữa tương ứng với thiên phú đạo diễn của anh ta chính là tính tình, anh ta lựa chọn diễn viên chưa bao giờ nhìn bối cảnh, chỉ nhìn diễn xuất, chỉ cần được anh ta chọn trúng, cho dù là chỉ là một vai diễn nhỏ, cũng đại biểu từ đó một bước bay lên trời.
Trong cốt truyện nguyên tác nguyên chủ có cơ hội hợp tác với Tạ Cảnh Hành, có điều bị bạch nguyệt quang của nam chính quấy nhiễu, bị cướp vai diễn không nói, còn bị cướp đàn ông.
Thật là thảm.
Trong lòng Địch An Mạch không hề có một tia đồng tình nào.
Buổi casting tổ chức ở tầng 15 công ty giải trí Tinh Vân, Địch An Mạch đi vào toilet trước, tháo kinh râm tẩy sạch trang điểm trên mặt, sau đó lại dùng nước chải vuốt lại tóc, cuối cùng là cởϊ áσ khoác da bên ngoài, nhìn mỹ thiếu niên trong gương ăn mặc đơn giản áo sơ mi cùng quần jean lộ ra tươi cười thuần khiết sạch sẽ, vừa lòng gật đầu, mới đi về phía đại sảnh casting.
Tầng 15 trừ bỏ gian ngoài casting, toàn bộ tầng lầu được đả thông, trong đại sảng hơn 1000m lúc này là biển người tấp nập, đều là nghệ sĩ lớn lớn bé bé, trong đó có những gương mặt quen thuộc thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh.
Địch An Mạch đến muộn, vừa đến đã bị đông đảo tầm mắt đánh giá, trong đó có kinh kinh diễm cùng đề phòng chiếm đa số, ác ý, trào phúng, kinh thường, cũng có không ít.
Đã có thói quen bỏ qua những tầm mắt đó, Địch An Mạch đi tới bàn nhận bảng số, cô gái người phụ trách rõ ràng không nhận ra Địch An Mạch, nhìn thấy gương mặt cậu mắt sáng lên vào phần, chỉ kém chút là tự mình dán bảng số lên người cậu, cuối cùng vẫn là ngại quy củ, lưu luyến không nỡ mà buông bảng số ra.
Địch An Mạch vừa quay người rời đi, cô đã không nhịn được mà thấp giọng hét với cô gái bên cạnh, “A a a a a! Thế mà đỏ mặt rồi, tiểu ca ca thịnh thế mỹ nhan thật sự là đáng yêu quá rồi!”
Bảng số của Địch An Mạch là 3213, đại biểu phía trước cậu còn hơn 3000 người.
Nếu như nhiều như vậy cùng casting, có lẽ đến năm sáu này cũng không thử xong.
Có điều đây không phải là vấn đề Địch An Mạch quan tâm, cậu dán bảng số trước ngực, tìm một góc không người ngồi xuống, chính lúc này âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, “Ký chủ xin hãy chú ý, trong phạm vi cách cậu 10m tổng cộng có 12 cái camera ẩn hình, trong đó đó 5 cái trên trần nhà, 2 cái dưới sàn nhà, ghế dựa phụ cận có 5 cái.”
Nghe thấy âm thanh của 022, Địch An Mạch bất động thanh sắc nhìn xung quanh một vòng, quả nhiên phát hiện ra một chút dấu vết, cũng không phải Địch An Mạch sơ ý, chỉ là những camera này quá mức ẩn mật, nếu như không có 022 nhắc nhở, cậu chỉ sợ là không có cách nào phát hiện ra.
Mà lúc này ở trong đại sảnh nhiều người như vậy, chỉ sợ Địch An Mạch là người duy nhất biết có camera giấu kín.
Không bao lâu sau, có một thanh niên mặt búp bê ngồi xuống bên cạnh Địch An Mạch, cười cười thân thiện với cậu, “Xin chào, tôi tên Lâm Thiều Tề, cậu tên là gì?”
Lâm Thiều Tề cười rộ lên trên má lộ ra hai má núm đồng tiền, thoạt nhìn vừa sáng sủa lại đáng yêu, ánh mắt cậu ta chân thành, không hề nhìn ra một tia âm u nào, phảng phất đối phương như một mặt trời nhỏ ấm áp.
Lâm Thiều Tề, pháo hôi thụ, thuộc tính bạch liên, độ nguy hiểm: 10, tầm mắt Địch An Mạch dời khỏi má lúm đồng tiền của đối phương, dựa theo hình tượng của nguyên chủ, lộ ra nụ cười xấu hổ, ảm đạm nói: “Cậu có thể đã nghe thấy tên tôi, tôi là Kiều Linh Sam, gần đây còn rất nổi danh.”
Kiều Linh Dam cái nên này nào có là nổi danh, quả thật là thối hoắc, phảng phất như nếu như dính với cái tên này, cũng sẽ không rửa sạch sẽ vậy, Địch An Mạch rất có hứng thư mà nhìn sắc mặt đối phương từ hồng chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển sang xanh, sau đó giống như đối mặt với hồng thủy mãnh thú, đột nhiên dịch sang bên cạch vài ghế, thậm chí còn thiếu chút nữa ngã lên người người khác.
Những người vừa rồi còn dựng lỗ tai nghe hai người nói chuyện cũng âm thầm không lên tiếng mà lùi lại, trực tiếp để lộ chỗ trống cho Địch An Mạch.