Về sau, lo sợ những việc mình làm bị tông môn phát giác, Trạc Ngọc tiên tôn liền đẩy y ra ngoài trảm yêu trừ tà, nàng ta còn hạ cổ lên người y để ngăn y chạy trốn.
Bởi vậy nên kết cục cuối cùng của sư tôn phản diện chính là hồn phi phách tán.
Mà bây giờ nàng chính là vị sư tôn phản diện đó.
Ngu Tri Linh: “Bạn ơi, gọi mình tới đây là để mình chết thêm lần nữa sao?”
Hệ thống nhận ra nàng đang tuyệt vọng, vội vàng giải thích:
[Thời gian đầu nam chính sẽ không động thủ với ngài.]
Ngu Tri Linh lập tức phát hiện sơ hở trong lời nó.
“Nghĩa là về sau y vẫn sẽ gϊếŧ ta? Nếu ta không làm thì sao?”
[Ở thế giới hiện đại ký chủ đã được an táng xong xuôi, mà Trạc Ngọc tiên tôn ở thế giới này cũng đã chết rồi. Hiện tại ngài chỉ là một hồn thể, muốn sống sót trong thế giới này cần giá trị công đức để duy trì. Một điểm công đức giúp ngài sống thêm một năm, còn năm nghìn điểm công đức thì có thể kéo dài sinh mệnh đến mức tối đa trước khi phi thăng.]
Uy hϊếp, rõ ràng là uy hϊếp.
[Nếu ký chủ tích đủ năm nghìn công đức trước khi kết thúc cốt truyện, hệ thống sẽ tặng kèm một phần thưởng giúp ký chủ bỏ trốn, thoát khỏi ràng buộc của cốt truyện. Đến lúc đó ngài có thể nhờ công đức tiếp tục sống ở thế giới này, nam chính sẽ không thể tìm thấy ngài, càng không thể gϊếŧ ngài.]
Ngu Tri Linh trầm ngâm: “Thế làm sao kiếm công đức?”
[Nhiệm vụ của ký chủ là ngăn cản nam chính sa đọa, giúp y chăm chỉ tu luyện sớm ngày phi thăng, không thể lười biếng chểnh mảng, như vậy mới có thể tăng vận khí của nam chính, lúc đó Thiên Đạo sẽ thưởng công đức giúp ngài tiếp tục sinh tồn.]
Ngu Tri Linh suy nghĩ một lát, cuối cùng đã hiểu: “Hiểu rồi, tức là biến y thành một kẻ cuồng tu chính đạo? Không thành vấn đề!”
Bản thân nàng không thích lăn lộn tranh đấu, nhưng bắt người khác phải lăn lộn thay thì lại là một chuyện khác!
Thấy nàng chịu hợp tác, cuối cùng hệ thống cũng thở phào.
[Hiện tại là năm Hi Thanh thứ năm trăm tám mươi, Trạc Ngọc tiên tôn Ngu Tri Linh vừa bế quan đột phá cảnh giới, còn nam chính Mặc Chúc đã bị nàng phái đi trảm yêu trừ tà hơn ba năm. Bây giờ tu vi của Mặc Chúc đã đạt tới Kim Đan kỳ.]
Trong một thế giới tu tiên mà tuổi thọ con người thường lên đến vài nghìn năm thì kết đan ở tuổi mười bảy là điều vô cùng hiếm thấy, thậm chí có thể gọi là quái vật.
Nhưng đây là nhân vật chính, dù có bàn tay vàng lớn thế nào đi nữa cũng không ai dị nghị.
Ngu Tri Linh gật gù: “Vậy Mặc Chúc đang ở đâu?”
“Tiên tôn, xin lỗi đã mạo phạm, chưởng môn có chuyện muốn truyền ạ.”
Tiếng nói bên ngoài đột nhiên vang lên, cắt ngang lời nàng.
Khoan đã… hình như từ nãy đến giờ vẫn có người đứng ngoài cửa gọi nàng thì phải?
Không nghe thấy câu trả lời, đệ tử kia lại mạnh dạn lên tiếng: “Tiên tôn, chưởng môn có việc muốn truyền, kính mong tiên tôn thứ lỗi vì đã mạo phạm ạ.”
Ngu Tri Linh không biết đây là tình tiết gì, trong sách gần như không có phân đoạn nào được viết từ góc nhìn của phản diện sư tôn. Trừ khi có cảnh chung với nam chính, nàng mới xuất hiện để đảm nhận vai phản diện cho tròn vai.
Nàng khẽ ho một tiếng: “Ừm, ta biết rồi. Đợi một lát.”
Đệ tử bên ngoài sững sờ.
Tiên tôn vừa nói…
Đợi một lát?
Trạc Ngọc tiên tôn vốn cao ngạo lạnh lùng, sao hôm nay lại nói chuyện khách khí với họ như vậy?
Nhưng ngay giây tiếp theo…
Cánh cửa đá đã đóng suốt ba năm vang lên một tiếng “két” chói tai, chấn động đến mức linh điểu đang đậu trên cây cổ thụ gần đó cũng giật mình vỗ cánh bay đi.
Các đệ tử chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy một nữ nhân vận hoa bào màu phù dung, trên tóc cài ba cây trâm vàng, trên trán điểm một đoá hoa điền tinh xảo, đang chậm rãi bước ra.