Sau Khi Hoán Đổi Thân Xác Với Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 76

Trần Đông Nghi tức giận: "Đây là phản ứng của cơ thể cậu, trong lòng tôi không sợ."

Giang Chi nhắm mắt: "Trong lòng tôi sợ."

Trần Đông Nghi chưa từng thấy Giang Chi như vậy, trong thoáng chốc quên mất mình vẫn đang run, lại gần trêu Giang Chi: "Cậu đi công viên giải trí chơi gì? Ngựa gỗ xoay tròn có cao không? Cậu có sợ không?"

Giang Chi: "... Im miệng."

Trần Đông Nghi cảm thấy mình quá đáng, nhưng lại không nhịn được: "Vậy chỉ có thể đến khu vui chơi trẻ em thôi nhỉ? Cậu cậu cậu..." Răng trên răng dưới va vào nhau lập cập, cô vẫn kiên trì trêu Giang Chi: "Kiểu tháp rơi tự do cao hai mét tốc độ siêu chậm cậu chắc chắn thích, hahaha lớp trưởng cậu vẫn là aooo——!"

Cô tức giận nói: "Sao cậu lại giẫm chân người khác?"

Giang Chi tay vịn vào lan can: "Là cậu giẫm vào chân tôi."

Trần Đông Nghi: "..."

Cãi chày cãi cối.

Cô không trêu Giang Chi nữa, nằm nhoài trên lan can ngẩng đầu lên nhìn.

Dạo này trời Tức Xuyên không đẹp, nắng chuyển nhiều mây, nhiều mây chuyển nắng, thỉnh thoảng còn rơi vài hạt mưa cuối xuân, nhưng nhiệt độ lại rất dễ chịu, gió thổi mang theo hương thơm của rơm rạ, như lạc vào giấc mơ mùa xuân.

Giang Chi đột nhiên nói: "Ngẩng đầu lên."

Trần Đông Nghi theo bản năng ngẩng đầu.

Mây rất thấp, từng đám chen chúc nhau, che khuất cái nóng của mặt trời, ánh sáng xuyên qua đó, nhẹ nhàng ấm áp rọi xuống, chiếu lên khinh khí cầu đang phồng lên, bọn họ lơ lửng giữa không trung.

Giang Chi nói: "Đẹp quá."

Trần Đông Nghi ừ một tiếng: "Cậu biết không lớp trưởng, trong hai tháng ở Thổ Nhĩ Kỳ, mỗi khi buồn tôi đều đi chơi khinh khí cầu, có một ngày, tôi đã bay trên trời hai tiếng đồng hồ."

Giang Chi cười: "Cậu là hoàng tử bé à."

"Chậc, nói chuyện với mấy người có học thức đúng là chán!" Trần Đông Nghi đứng thẳng người: "Lúc trước tôi nói với Phương Điểm Điểm, nó chỉ biết nói oa lão đại cậu giỏi quá."

Giang Chi không tiếp lời cô, ngược lại hỏi: "Vậy ngày hôm đó, cậu rất buồn đúng không?"

Nụ cười trên mặt Trần Đông Nghi cứng đờ, một lúc lâu sau, cô mới khẽ thở dài: "Tôi đã nói là không thích nói chuyện với người có học thức rồi mà."

Giang Chi hỏi: "Thật sao?"

"Đúng vậy." Trần Đông Nghi ngẩng đầu nhìn khoảng trời nhỏ bé kia, như thể lại trở về tháng 11 ở Thổ Nhĩ Kỳ, giọng cô trầm xuống: "Hôm đó là sinh nhật tôi."

Thấy ánh mắt Giang Chi thay đổi, giọng điệu cô lại giả vờ thoải mái: "Thôi được rồi lớp trưởng, đây là một vết sẹo trong cuộc đời tôi, đừng động vào nó."

Giang Chi dời mắt: "Bớt giả vờ u ám đi."

Trần Đông Nghi cười khẽ.

/

Có lẽ cảm thấy trước kia Trần Đông Nghi một mình chơi khinh khí cầu quá đáng thương, nên dù sợ độ cao, Giang Chi vẫn kiên trì ngồi cùng Trần Đông Nghi đủ hai tiếng, đến cuối cùng cảm giác sợ hãi giảm bớt, cô thậm chí còn lấy sách ra đọc trên đó.

Trần Đông Nghi trêu chọc cô: "Nếu không biết cậu là học sinh ngoan, ai nhìn cũng tưởng cậu đang ra vẻ."

Giang Chi không để ý đến cô.

Liếc nhìn đồng hồ: "Bây giờ về học buổi tối còn kịp."

Trần Đông Nghi hai tay đút túi, ngẩng đầu huýt sáo: "Tôi muốn về nhà ngủ."

"Cũng được," Giang Chi vậy mà không phản đối, Trần Đông Nghi còn đang ngạc nhiên, câu nói tiếp theo đã kéo cô về thực tại: "Đề của cậu đều ở chỗ tôi, về nhà tôi giảng bài cho cậu."

Trần Đông Nghi giãy giụa: "Tôi buồn ngủ."

Giang Chi không hề nao núng: "Giảng xong rồi ngủ."

Để câu giờ, lúc về cô đi xe buýt, xe buýt lắc lư trên con đường vắng vẻ, chạy gần một tiếng rưỡi mới đến Đường Sương Mù, Trần Đông Nghi vốn còn định giả vờ lạc đường, Giang Chi quá quen thuộc nơi này, đi từ đâu cũng tìm được đường về nhà, còn tiện thể mua hai cái bánh nướng ở đầu cầu cho cô làm bữa tối.