Nông Gia Đoàn Sủng Muội Muội Là Thần Đồng

Chương 7

Phúc Bảo cười hí hí, “Phúc Bảo chỉ thấy như vậy là tốt thôi ạ.”

Cha suy nghĩ một lúc, thấy lời của Phúc Bảo có lý. Thế là, hắn cùng các ca ca làm theo lời Phúc Bảo, bắt đầu xới đất cứng, điều chỉnh lại hướng của mương nước. Phúc Bảo cũng không hề rảnh rỗi, bé đứng bên cạnh đưa xẻng nhỏ cho mọi người. Dù sức bé còn yếu nhưng vẻ mặt tập trung của bé khiến cả nhà cảm thấy ấm lòng.

Đến trưa, cả gia đình ngồi nghỉ dưới gốc cây lớn bên bờ ruộng, ăn chút lương khô. Bỗng Phúc Bảo nói: "Phụ thân ơi, Phúc Bảo nghe các cụ trong làng nói, có loại cỏ đốt thành tro rải xuống ruộng thì đất sẽ màu mỡ hơn đấy ạ."

Cha mắt sáng lên: "Phúc Bảo nói về tro trấu à, đó là thứ rất tốt đấy." Phúc Bảo vỗ tay nói: "Vậy chúng ta cũng đi lấy tro trấu nhé."

Vào buổi chiều, cha và các ca ca bắt đầu thu gom cỏ khô để đốt thành tro bón cho ruộng. Cô bé Phúc Bảo cũng hào hứng tham gia, nhặt nhánh cây nhỏ giúp mọi người. Khi những đống tro được rải đều trên cánh đồng, Tiểu Phúc Bảo như đã hình dung ra cảnh mùa thu gặt hái đầy ắp. Bé vui sướиɠ nhảy nhót khắp nơi.

Về đến nhà, Tiểu Phúc Bảo lại có một ý tưởng mới. Bé nói với nương: “Nương ơi, con muốn trồng rau trong vườn nhà mình, như vậy chúng ta sẽ không phải đi mua rau nữa.”

Nương mỉm cười khen Tiểu Phúc Bảo ngoan. Tiểu Phúc Bảo tìm thấy một số hạt giống trong nhà, đào những cái hố nhỏ ở góc vườn, nhẹ nhàng gieo hạt và tưới nước.

Vào một đêm, Phúc Bảo đã có một giấc mơ tuyệt vời. Trong giấc mơ, những luống rau trong vườn nhà xanh mướt, những cánh đồng lúa vàng óng. Nhà đầy ắp thóc gạo, cả nhà ai cũng cười. Cô bé thần đồng nhỏ bé Phúc Bảo, bằng chính trí thông minh của mình, đã dần dần làm thay đổi cuộc sống của gia đình. Gia đình càng yêu thương Phúc Bảo hơn, cô bé như một ngôi sao nhỏ sáng rực, soi sáng cả ngôi nhà nhỏ ở nông thôn.

Phúc Bảo mấy hôm nay cứ lơ đãng, ngồi trên cái ghế con trong sân, cau mày, tay chống cằm.

Thấy con gái như vậy, cha mẹ rất lo lắng, nhưng phúc Bảo chỉ lắc đầu bảo không sao.

Thật ra, trong lòng Phúc Bảo đang ấp ủ một việc lớn. Con bé nhận thấy ruộng của làng tuy mùa màng khá tốt, nhưng cứ đến mùa mưa, mấy mảnh đất gần sông lại bị ngập, khiến mất mùa. Trong cái đầu nhỏ bé của Phúc Bảo, đã hình thành một kế hoạch để trị thủy.

Phúc Bảo đứng dậy, chạy vào phòng sách của đại ca. Đại ca đang đọc sách, thấy Phúc Bảo vào, mỉm cười bế cô bé lên đặt lên đùi mình.

"Phúc Bảo, sao thế? Có chuyện gì muốn nói với đại ca à?"