“Tại sao lại tốt với ta như vậy?”
Rừng núi xanh thẳm, đá mây chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp, gió từ khắp núi non thổi tới, cuốn theo tiếng xào xạc vang vọng khắp nơi. Giữa chốn hoang vu tĩnh lặng, thiếu niên cõng thiếu nữ bước từng bước xuyên qua sơn cốc trập trùng.
“Vì cô nương là nữ nhi của Vân Thượng thư.”
Thiếu niên lười biếng đáp: “Về đến Trường An rồi, đừng để ai nghi ngờ thân phận của cô nương.”
“Ngươi biết rõ ta không phải.” Vân Uyển liếc nhìn y.
Thiếu niên khẽ bật cười. “Chắc là do cô nương khen ta đẹp.”
Y bịa đại một lý do, giọng điệu hờ hững: “Chẳng mấy ai khen ta cả. Cô nương làm ta vui nên ta tốt với cô nương.”
“Không ai từng khen ngươi đẹp sao?”
Vân Uyển bị chủ đề này thu hút, nàng tròn mắt nhìn y một hồi rồi thốt lên: “Ngươi là người đẹp nhất ta từng thấy đấy!”
Thiếu niên lại bật cười.
“Nếu cô nương từng gặp ca ca và a tỷ của ta…” Y khựng lại một chút: “… Chắc chắn sẽ hiểu, chỉ cần đứng cạnh họ thì chẳng còn ai chú ý đến ta nữa.”
“Người nhà ta vốn không ưa ta.”
Y mỉm cười, cứ như đang kể chuyện không liên quan đến mình vậy: “Cô nương thấy đấy, ta trốn nhà ra ngoài, bị sơn tặc bắt đi cũng chẳng có ai đến tìm.”
“Nhưng mà…” Y quay đầu lại: “Sau này nếu cô nương gặp người nhà ta, tuyệt đối đừng để lộ bí mật của ta…”
“Nếu không thì…” Y mỉm cười, không nói tiếp.
“Ta sẽ không nói!”
Vân Uyển lập tức giơ bốn ngón tay thề, rồi tò mò hỏi: “Mà ta còn chưa biết tên ngươi đấy.”
“Ta là A Uyên.” Y thuận miệng đáp.
Vân Uyển: “?”
Tên giả lộ liễu đến mức này thì hơi quá đáng rồi đấy?
Ta báo cả họ lẫn tên thật cho ngươi, còn ngươi thì bịa đại một cái tên không đầu không đuôi?
Lại còn lười đến mức chẳng buồn thêm cái họ nữa? Làm gì có ai họ “A” chứ!
“Ồ, được thôi, vậy ta gọi là A Uyển.”
Nàng bỗng thấy không vui, cố ý chống đối: “Ta không phải người của Vân thị Ân Xuyên, cũng chẳng phải nữ nhi gì của Vân Thượng thư, ta…”
“Tạ.” Thiếu niên ngắt lời.
Vân Uyển chưa kịp hiểu, nghiêng đầu nhìn y, thấy y quay mặt lại, nhìn nàng rồi nói:
“Ta họ Tạ.”
“Ngươi tên là Tạ Uyên?” Vân Uyển gãi đầu.
Nghe quen quen…
Nhưng đã gặp ở đâu nhỉ?
… Nghĩ không ra.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện câu được câu chăng, màn đêm dần buông, côn trùng kêu vang khắp đêm hè, tiếng ve sầu vang vọng khắp núi rừng.
Tạ Uyên cõng Vân Uyển đi ngang một gốc cây xiên vẹo, cuối cùng nàng không nhịn được nói thẳng:
“Chúng ta đi qua gốc cây này ba lần rồi đó.”
Cuối cùng thiếu niên cũng miễn cưỡng thừa nhận: “Lạc đường rồi.”
Y dừng bước, đặt nàng ngồi dưới gốc cây, lật tay áo đổ ra một nắm thẻ tre nhỏ, ngồi xuống nền đất phủ đầy hoa rơi, tay chống cằm, bắt đầu nghịch mấy cây thẻ tre với vẻ mặt chuyên chú, không biết đang làm gì.
“Ngươi làm gì thế?” Vân Uyển nhìn y hỏi.
“Xem quẻ.”
Y trả lời gọn lỏn, lười giải thích.
Nhưng Vân Uyển lại không chịu bỏ qua: “Xem quẻ làm gì?”
“Hỏi đường.” Tạ Uyên đáp nhẹ hều.
Vân Uyển mất vài giây mới tiêu hóa xong câu trả lời này.
“Ngươi… ngươi dựa vào bói quẻ để tìm đường à?”
Nàng trợn tròn mắt nhìn y.
Huyền học không tin được đâu chàng trai à!
Nàng còn đang định nghiêm túc phản bác chuyện “mê tín”, thì thiếu niên đã thu dọn mớ thẻ tre, đứng dậy:
“Xong rồi, đi thôi.”
Tạ Uyên bước rất nhanh, chẳng hề có ý chờ nàng, Vân Uyển đành phải lật đật chạy theo sau.
Nàng đuổi theo bóng lưng y, bỗng mơ hồ nhớ lại, lúc y đứng dậy hình như người hơi loạng choạng.