Con quái vật cấp thần này cúi đầu xuống, đôi mắt trắng đen phân minh không mang theo chút cảm xúc nào, lạnh lùng quan sát Giang Dữ Lâm như thể đang đánh giá con mồi, cũng giống như đang phân tích một thứ mà nó không thể hiểu nổi.
Khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần, gần đến mức chóp mũi suýt chạm nhau, nhưng Giang Dữ Lâm lại không cảm nhận được hơi thở của Ngự Quân Kỳ.
Anh im lặng, bình tĩnh đối diện với quái vật.
Con ngươi của Ngự Quân Kỳ đen kịt, trong mắt ẩn hiện một tia tím huyền bí không mang chút hơi ấm nào, lạnh lẽo mà quỷ dị đến rợn người.
Giây tiếp theo, hắn bóp lấy cổ của Giang Dữ Lâm.
Sức mạnh của quái vật lớn đến mức khủng khϊếp, cảm giác nghẹt thở và đau đớn đồng loạt ập đến!
Giang Dữ Lâm cau mày, còn chưa kịp giãy giụa thì Ngự Quân Kỳ đã buông tay ra, những ngón tay lạnh lẽo lướt qua cổ anh, chậm rãi dò tìm tựa như đang lật giở để kiếm tìm một thứ báu vật nào đó.
Con người rất khó hiểu hành vi của quái vật, Giang Dữ Lâm cũng không biết rốt cuộc thứ này đang làm gì.
Không khí ùa vào phổi, anh không kiểm soát được mà ho sặc sụa.
Giang Dữ Lâm khẽ rũ mắt, hàng mi dài che khuất đôi mắt sâu thẳm như đại dương, làn da trắng nhợt tựa sứ càng làm nổi bật vẻ yếu ớt, giữa sắc lạnh toát ra sự mệt mỏi và xa cách như thể anh chẳng còn chút lưu luyến nào với thế giới này.
Anh cuộn người lại, cơ bắp cứng ngắc dần dần hồi phục cảm giác.
Giữa những cơn ho, khoé mắt của Giang Dữ Lâm liếc nhìn Ngự Quân Kỳ.
Đây là một con quái vật rất kỳ lạ.
Giang Dữ Lâm đã từng tiếp xúc với nhiều quái vật, trong đó có không ít quái vật cấp cao mang hình dạng con người.
Con người quan sát và nghiên cứu quái vật, quái vật cũng quan sát và mô phỏng con người.
Một cá thể có thể sở hữu hình dạng hoàn mỹ như Ngự Quân Kỳ, theo nhận định của các viện nghiên cứu trên thế giới, hẳn phải là một dạng quái vật đã hoàn thiện và trưởng thành.
Lẽ ra hắn phải giống con người hơn.
Nhưng sự thật lại không phải vậy.
Có lẽ gương mặt này quá mức hoàn hảo tinh tế, hoặc có lẽ hành vi của hắn quá kỳ quặc và đột ngột, tóm lại, nhìn thế nào cũng thấy Ngự Quân Kỳ rất khác thường.
Trong lòng bàn tay Giang Dữ Lâm khẽ biến ra một mũi băng, còn chưa kịp ra tay thì quái vật đã phát giác.
Ngự Quân Kỳ lập tức nắm chặt cổ tay anh.
Giang Dữ Lâm bất ngờ, nhanh chóng vặn cổ tay định rút tay lại.
Ngự Quân Kỳ nhẹ nhàng hóa giải động tác của anh.
Giang Dữ Lâm vẫn còn trọng thương, thể lực cạn kiệt, mũi băng nhanh chóng rơi vào tay đối phương.
Ngự Quân Kỳ nhấc mũi băng lên, không chút biểu cảm, thản nhiên nuốt xuống.
Giang Dữ Lâm: "…"
Đúng là quái vật, thứ gì cũng ăn được thật.
Toàn bộ trận giằng co này diễn ra chưa đầy ba giây, điều khiến Giang Dữ Lâm chán nản hơn cả là Ngự Quân Kỳ thậm chí còn chẳng thèm cúi đầu nhìn anh, vậy mà đã dễ dàng vô hiệu hóa đòn tập kích.
Sức mạnh của quái vật cấp thần vượt xa dự đoán của viện nghiên cứu.
Giang Dữ Lâm lại cố gắng kích hoạt dị năng.
Nhưng năng lượng trong cơ thể anh sớm đã cạn kiệt, ngay cả một bông tuyết cũng không thể ngưng tụ được nữa.
Anh giơ tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên tinh thể trong suốt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Ánh mắt của Ngự Quân Kỳ lập tức bị viên tinh thể thu hút.
Chỉ những dị năng giả đỉnh cao như Giang Dữ Lâm mới có thể kết tinh dị năng thành một viên tinh thể hoàn chỉnh như thế này.
Bên trong viên tinh thể chứa đựng một nguồn năng lượng khổng lồ, có sức hấp dẫn chí mạng đối với tất cả quái vật.
Ở thời kỳ đỉnh cao, tinh thể của Giang Dữ Lâm có màu xanh thẳm, là một sắc lam u tối đến tột cùng, nhưng vì dị năng bị rút cạn, toàn bộ nguyên tố băng trong cơ thể đã bị hút sạch, khiến tinh thể của anh trở nên trong suốt tựa như một viên pha lê thuần khiết.
Nếu quan sát kỹ, có thể thấy bên trong nó còn xuất hiện những vết rạn nứt nhỏ li ti.
Giang Dữ Lâm thản nhiên nói: "Nó sắp vỡ rồi."
Ngự Quân Kỳ nghe vậy thì khẽ nhíu mày.
Giang Dữ Lâm lại bật cười khẽ.
Xem ra, việc Ngự Quân Kỳ yêu cầu căn cứ giao anh ra, phần lớn cũng vì nhắm đến nguồn năng lượng khổng lồ bên trong tinh hạch của anh.
Nhưng làm sao anh có thể để quái vật đạt được ý nguyện?
Dù có chết không toàn thây, anh cũng không muốn trở thành món ăn trong miệng quái vật.
"Đẹp chứ?"
Giang Dữ Lâm khép tay lại, nắm chặt tinh hạch trong lòng bàn tay, khóe môi cong lên, nụ cười có phần bướng bỉnh: "Không cho mày."
Trước ánh nhìn đầy nghi hoặc của Ngự Quân Kỳ, Giang Dữ Lâm nghịch chuyển năng lượng, tự hủy tinh hạch.
Ánh sáng lam u tối cuộn trào trong tinh hạch, cơn đau như xé nát linh hồn ập đến dữ dội.
Tinh hạch rung lên dữ dội, rồi nổ tung!
Nguồn năng lượng khổng lồ trong nháy mắt bùng phát, hóa thành một cột sáng trắng rực, xuyên thẳng lên bầu trời.
Ngọn lửa và vụ nổ cuộn trào, toàn bộ hang động sụp đổ với tốc độ chóng mặt.
Đất trời mờ mịt.
…
Trong khoảnh khắc vụ nổ dị năng xảy ra, từ trường do năng lượng tràn ra mạnh đến cực điểm, đủ để khiến cơ thể con người bốc hơi hoàn toàn, tan biến như làn khói mỏng.
Giang Dữ Lâm biết rõ mình đã chết.
Linh hồn anh dường như rời khỏi cơ thể, nhẹ bẫng như gió, trôi dạt giữa tầng mây trắng, cũng lơ lửng dưới đáy đại dương sâu thẳm, một cảm giác thư thái và mát lạnh chưa từng có bao phủ lấy anh.
Thế giới của Giang Dữ Lâm chỉ còn lại một màu đen thuần khiết.
Ở đây chẳng có gì cả.
Anh như bị mắc kẹt giữa chiều không gian thứ ba của sự sống và cái chết, nơi mà thời gian và không gian đều ngừng trôi, mất đi mọi ý nghĩa.
Giống một sự tồn tại vô nghĩa như cuộc đời của Giang Dữ Lâm.
Nhìn lại quá khứ, cuộc đời anh có thể xem là thuận buồm xuôi gió.
Vào thời kỳ đầu tận thế, nhiệt độ toàn cầu tăng vọt, những đợt nắng nóng kéo dài thiêu đốt khắp đất trời.
Quái vật bò ra từ vực sâu, số người bị lây nhiễm nhiều không kể xiết.