Cấp Trên Lãnh Khốc Là Daddy

Chương 5.1

Mãi đến khi cảm nhận vị tanh của sắt trong miệng, Kỷ Nhiên mới nhận ra mình vừa làm gì. Máu nhanh chóng dồn lên hai má, cậu vội lùi lại một bước, gần như luống cuống rụt tay khỏi tay Hàn Thâm.

"Xin lỗi!" Kỷ Nhiên vô cùng xấu hổ, cúi đầu cam đoan, "Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho ngài vừa rồi, sau này tôi sẽ không làm điều đó nữa!"

"Em..." Ánh mắt Hàn Thâm dừng lại ở đôi môi đỏ ửng của cậu, dường như còn định nói gì đó.

"Samuel, chuẩn bị họp rồi." Asher mở cửa bước vào, ngắt lời cuộc đối thoại của họ.

Kỷ Nhiên lùi thêm hai bước, không dám để Asher nhìn thấy môi mình, chỉ cúi đầu khẩn cầu: "Xin hãy cho tôi thêm một cơ hội, tôi nhất định sẽ làm việc tốt."

Hàn Thâm không nói thêm gì, chỉ nhắc nhở cậu nhớ tham gia buổi họp dự án.

Kỷ Nhiên gật đầu đồng ý, như thể chạy trốn khỏi phòng làm việc.

Nhìn bóng lưng Kỷ Nhiên bỏ chạy, Asher tò mò hỏi: "Anh đã nói gì với cậu ta vậy?"

"Không có gì," Hàn Thâm không muốn bàn về việc này, cầm chiếc áo khoác bên cạnh lên và nói, "Đi thôi."

"Anh chuẩn bị tinh thần đi," Asher gọi anh lại, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, "Ông cụ đến rồi."

Hàn Thâm thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh đã bình thường trở lại, giọng điệu vẫn bình thản: "Tôi biết rồi."

Trong nhà vệ sinh, Kỷ Nhiên ghé sát vào gương để kiểm tra đôi môi của mình.

Vết thương nhỏ hơn cậu nghĩ rất nhiều, sau khi thoa son dưỡng môi gần như không còn thấy nữa. Phát hiện này khiến Kỷ Nhiên thở phào nhẹ nhõm, may mà không bị lộ, nếu không cậu chẳng biết phải giải thích thế nào.

Cuộc họp nhanh chóng bắt đầu, Kỷ Nhiên ôm laptop bước vào phòng họp, chọn một góc kín đáo để ngồi xuống.

Dự án IPO của Hợp Thành là một dự án lớn, chỉ riêng đội ngũ từ công ty đầu tư của họ đã có hơn chục người tham gia, thêm các luật sư và kiểm toán, cả dự án có đến mấy chục người.

Nhưng điều khiến Kỷ Nhiên ngạc nhiên là trong phòng họp còn có một ông lão tóc bạc, ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông hầu như không lên tiếng, nhưng mọi người báo cáo công việc, lập kế hoạch đều phải xem xét thái độ của ông, cho thấy địa vị của ông không hề tầm thường.

Và không biết có phải do ảo giác không, Kỷ Nhiên cảm thấy Hàn Thâm trong cuộc họp có phần căng thẳng hơn bình thường, nét mặt nghiêm túc hơn hẳn.

Mãi đến khi cuộc họp kết thúc, Kỷ Nhiên mới biết, hóa ra vị lão nhân kia chính là ông nội của Hàn Thâm, Hàn Chấn Kiệt, vị chủ tịch của một công ty nằm trong top 500 thế giới, cổ đông lớn của công ty đầu tư Phong Thịnh.

Hàn Thâm mồ côi cha từ nhỏ, được ông nội một tay nuôi dưỡng.

Hàn Chấn Kiệt là biểu tượng của sự gây dựng sự nghiệp từ con số không, từng được vô số tạp chí tài chính viết bài về quá trình lập nghiệp của mình. Đánh giá về ông thường là người nghiêm khắc với bản thân, cầu toàn và có phương pháp quyết liệt. Ông không chỉ tài giỏi, con cái của ông cũng đều thành đạt, nổi bật trong nhiều lĩnh vực, được báo giới ca ngợi là "hổ phụ không sinh chó con".

Dù đã có tuổi, Hàn Chấn Kiệt vẫn mang khí thế mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén như đại bàng, đủ để dọa khóc một đứa trẻ ba tuổi.

Chẳng trách mọi người trong công ty đều sợ ông ấy.

Kỷ Nhiên là người sợ phải giao tiếp với kiểu người như vậy, cả buổi họp ngồi nép vào một góc, cố gắng giảm thiểu sự hiện diện của mình.

May mắn là cậu chỉ phụ trách một số công việc cơ bản, tuy chức danh là điều phối dự án nhưng công việc của cậu chỉ là sắp xếp và truyền tải thông tin, còn quyết định chủ yếu vẫn do Hàn Thâm và Asher phụ trách.

Cuộc họp kéo dài rất lâu, sau khi kết thúc, Kỷ Nhiên theo thói quen ở lại dọn dẹp phòng họp. Công ty không bắt buộc, chỉ là cậu quen dọn dẹp để tiện cho người khác lần sau sử dụng.

Đột nhiên, từ góc phòng vang lên giọng nói già nua và uy nghiêm: "Việc này là lỗi của con, lần sau không được tái phạm."

Sau một khoảng lặng đầy ngột ngạt, giọng lạnh nhạt nhưng kính cẩn của Hàn Thâm vang lên: "Con biết rồi, ông nội."

Nghe thấy cuộc đối thoại của họ, Kỷ Nhiên mới nhận ra việc ở lại là một quyết định tồi tệ.

Cậu không dám ở lại thêm nữa, ôm laptop rời đi. Trước khi đi còn loáng thoáng nghe thấy cuộc đối thoại phía sau.

"Tuần này ta đã hẹn cho con gặp mặt tiểu thư Hứa, nhớ đến đó."

"Công việc của con rất bận, e là không có thời gian."

"Cuộc gặp đã được sắp xếp, bận đến mấy cũng phải đi."

"Con sẽ cố gắng."

Kỷ Nhiên trở về chỗ ngồi của mình, mở chiếc laptop gần như đã hỏng và bắt đầu làm việc.

Nhưng không hiểu sao, cậu không thể tập trung được.

Cậu nhớ lại cuộc đối thoại trong phòng họp, đột nhiên cảm thấy có chút buồn bã. Hóa ra, ngay cả một người như Hàn Thâm cũng không hoàn toàn tự do…

Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua, cũng giống như cảm giác thương xót một chú mèo hoang bên đường. Khi dự án tiếp tục, Kỷ Nhiên nhanh chóng bị cuốn vào công việc, chẳng còn thời gian để nghĩ đến điều gì khác.

Dự án tài trợ vốn cổ phần rất phức tạp, và quy trình kéo dài, thường kéo dài hơn nửa năm. Tất nhiên, phần thưởng cho việc giành được một dự án cũng vô cùng đáng kể, phí dự án dao động từ vài phần trăm đến hơn chục phần trăm. Như Phong Thịnh, công ty đầu tư với tỷ lệ thành công 100%, lợi nhuận trung bình từ mỗi dự án có thể lên tới hàng triệu đô.

Trước đây, Hàn Thâm từng phụ trách một dự án IPO của một công ty công nghệ lớn, thời gian chuẩn bị kéo dài đến 13 tháng, vượt qua nhiều khó khăn cuối cùng cũng lên sàn, giá cổ phiếu tăng kịch trần trong ngày đầu tiên, giá trị thị trường vượt nghìn tỷ. Phần trăm hoa hồng của Phong Thịnh từ dự án này cũng đạt mức đáng kinh ngạc là một tỷ đô, là dự án đắt giá nhất mà công ty từng tham gia từ trước đến nay.

Dĩ nhiên, những dự án lớn như vậy khó gặp được, phải hội tụ các yếu tố thị trường, doanh nghiệp, may mắn, năng lực, tất cả đều không thể thiếu. Kỷ Nhiên không dám mơ tới những thành quả như thế, chỉ cần làm tốt dự án hiện tại là đủ rồi.

Nhưng dù vậy, đây vẫn là một thử thách lớn với Kỷ Nhiên.

Trước đây, cậu chỉ từng chỉnh sửa bản cáo bạch, chưa từng theo dõi một dự án IPO hoàn chỉnh, gần như mọi việc đều phải học từ đầu, mỗi ngày đều phải tăng ca đến khuya.

Kỷ Nhiên cũng đã từng nghĩ đến việc từ chối một phần công việc, nhưng Hàn Thâm còn bận rộn hơn cậu, anh thường xuyên làm việc đến 2, 3 giờ sáng mới xong và sáng hôm sau lại bắt đầu phân công công việc mới lúc 6, 7 giờ.

Thực tập sinh vốn đã là nhóm yếu thế trong công ty, cộng thêm việc Kỷ Nhiên từ nhỏ đã được giáo dục rằng "chịu khó làm việc là niềm tự hào", nên dần dần cậu đã từ bỏ ý định đó.

Mỗi ngày, Kỷ Nhiên vô cảm di chuyển giữa căn hộ trọ, tàu điện ngầm và công ty, khối lượng công việc nặng nề sớm đã làm tắt ngúm niềm đam mê công việc của cậu, khiến cậu cảm thấy mình như một xác chết lạnh giá.

Tin tốt duy nhất là bạn cùng phòng của cậu sẽ đến Thượng Hải tham dự triển lãm truyện tranh, Kỷ Nhiên đã hẹn ăn trưa với Giang Ninh vào Chủ nhật.

“Thật đáng sợ,” Giang Ninh ngồi xuống đối diện cậu, ngạc nhiên thốt lên, “mới chỉ hai tháng ngắn ngủi mà trông cậu đã có vẻ như một người đi làm chính thức.”